Vì Sơ Ý, Tôi Lỡ Cướp Mất Kịch Bản Vai Nữ Phụ

Chương 5: Bây giờ đã muộn rồi



Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

Đúng như những gì Từ Hạo đoán, dù đã bước vào nhà người ta thành công, còn đang ngồi bên cạnh người đẹp. Nhưng Phó Nhiên lại có ý định bỏ trốn.

Anh đột nhiên đứng lên, xấu hổ chỉnh lại tay áo, anh nói: “Bây giờ đã muộn rồi, anh đi về đây.”

Vân Thư: “…”

—— Bây giờ ngài mới nhận ra điều này?

Vân Thư có hơi xấu hổ, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp—— hả, cái gì vậy hả? Cô định trả chi phiếu cho anh? Nhưng nhìn nét mặt Phó Nhiên thì chuyện này có vẻ không ổn? Cô khẽ thở dài, Vân Thư vội vàng — lên tiếng cản anh lại: “Bây giờ đã muộn rồi, không gọi được xe taxi đâu, hay là ngài ở lại đây đi.”

Phó Nhiên dù rất muốn đồng ý, nhưng anh bình tĩnh từ chối: “Không cần đầu, tài xế đang chờ…!”

Phó Nhiên đang nói đột nhiên dừng lại.

Dù gì thì cũng là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, không chỉ Từ Hạo hiểu anh, mà Phó Nhiên cũng rất hiểu anh ta. Lúc này anh mới nhớ ra, trong xe ngoài anh và tài xế ra còn có cả Từ Hạo. Có tận 99% anh ta kêu tài xế lái xe rời đi trước, còn lại 1% vì lương tâm anh ta trỗi dậy, nhưng Từ Hạo là kẻ không có lương tâm. Cho nên, hiện tại anh không có xe về.

Vân Thư ngơ ngác nhìn Phó Nhiên hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra ư?”

Phó Nhiên không lên tiếng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

—— Anh hận không thể chém chết Từ Hạo, dám để anh bị mất mặt trước người đẹp!

Vân Thư không phải kẻ ngốc, dù gì cô cũng là một diễn viên. Nên cô có thể đoán được nét mặt của người khác, cô ngay lập tức chuyển đề tài: “Em có hơi đói bụng, muốn đi vào trong bếp nấu chút đồ ăn? Anh có muốn thưởng thức tay nghề của em không?”

Thấy cô không hỏi về vấn đề kia nữa, Phó Nhiên thở phào nhẹ nhõm, anh vội bước xuống bậc thang do cô tạo ra, khẽ gật đầu nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền em.”

Vì vậy hai người di chuyển vào phòng bếp.

Phòng bếp được nối liền với phòng khách, tuy không quá lớn nhưng nhìn vào rất ấm áp. Có thể nhìn ra chủ nhân căn nhà thường xuyên vào bếp nấu ăn.

Phó Nhiên nhìn Vân Thư nhanh nhẹn chuẩn bị, thầm nghĩ ‘mình có nên giúp cô một tay không?’

Anh với lấy chiếc tạp dề màu vàng, giúp cô mặc lên người.

Vân Thư có vẻ khá bất ngờ, khuôn mặt cô dần đỏ ửng lên, cô dịu dàng nói lời cảm ơn.

“Ừ.” Phó Nhiên cẩn thận điều chỉnh tạp dề cho cô, còn ân cần hỏi cô buộc như vậy có chặt quá không, sau đó anh mới bắt đầu thắt dây. Anh làm việc rất nghiêm túc, chờ sau khi anh thắt dây xong, anh mới để ý tới vòng eo của Vân Thư rất nhỏ. Vừa nãy cô mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình nên anh không nhìn thấy rõ, bây giờ nhờ cái tạp dề này ——

Cảm giác như anh chỉ cần dùng một bàn tay cũng ôm trọn vòng eo của cô…

Vân Thư đợi một lúc, thấy phía sau không có động tĩnh, cô liền hỏi: “Được chưa?”

“Hả? Được rồi.” Phó Nhiên ho khụ khụ mấy tiếng, bỗng cảm thấy hơi ngứa cổ họng.

Vân Thư lập tức chạy đi rót cho anh cốc nước, đôi mắt đen láy quan tâm nhìn anh, càng khiến cổ họng anh trở nên ngứa hơn.

Anh sợ mình không thể kiềm chế nữa, liền vội vàng xua tay giải thích: “Anh vẫn ổn, em đừng lo lắng.”

Vân Thư nhìn anh bằng cặp mắt nghi ngờ, dù sao hai người cũng không thân thiết, nên cô không hỏi gì thêm, quay người lại vội vàng làm việc của mình.

“Ừ, em cho rau cải vào mì được không?”

“Được.”

“Cho thêm hành lá và rau mùi nhé?”

“Được.”

“Anh có muốn cho thêm dấm không?”

“Em cứ cho vào đi.”



Vân Thư hỏi cái gì, thì Phó Nhiên đều nói được. Khiến Vân Thư thầm cảm thán trong lòng, có vẻ như anh không phải là người kén ăn. Cô hoàn toàn không để ý đế, ánh mắt người đàn ông kia vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Hai bát mì nóng hổi nhanh chóng được hoàn thành, Vân Thư nở nụ cười ngọt ngào: “Xong rồi, chúng ta cùng nhau ăn mì nào!”

Phó Nhiên nhìn cô, khuôn mặt dần trở nên dịu dàng: “Được.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~