Hai bát mì nhìn rất đơn giản, nước dùng trong veo, bên trên đặt ít rau củ, hành lá và rau mùi. Vì mỳ khá ít, nên chỉ cần vớt hai lần đũa là hết sạch bát mì.
Nhưng, hai người lại ăn rất chậm, giống như là ăn từng sợi mì vậy.
Bởi vì bát mì này quá ngon.
Mì thực sự rất ngon, giống như cách Phó Nhiên vui vẻ thưởng thức bát mì, anh dùng đũa gắp một miếng mì lên, cho lên miệng thưởng thức. Sau đó, anh lại gắp một đũa mì có kèm theo rau cải, cho thêm ít hành và rau mùi lên trên, nhúng thìa xuống… Ừ, ăn rất ngon.
Không biết vì sao, tốc độ ăn của Phó Nhiên ngày càng nhanh. Anh dùng đũa gắp mì lên ăn, vét hết sạch tất cả mọi thứ, ngay cả nước canh anh cũng không buông tha. Đợi đến khi bát trở nên sạch bóng. Anh mới chịu để bát xuống.
Vân Thư trợn tròn mắt lên nhìn, Phó Nhiên nhìn thấy cô như vậy, anh cố nhịn cười: “Mì ăn rất ngon.”
Nhìn thấy Phó Nhiên như vậy, Vân Thư cảm thấy rất tự hào và vui vẻ, đôi mắt cô cong cong lên vì cười giống như hình mặt trăng lưỡi liềm: “Cảm ơn lời khen của anh.”
Đồng tử Phó Nhiên co lại, anh khẽ nghiêng đầu nói: “… Ừ.”
Từ đó trở đi, bầu không khí giữa hai người ngày càng trở nên tự nhiên hơn.
…
Đợi Vân Thư ăn xong, Phó Nhiên nhận việc đi rửa bát. Vân Thư nào dám để anh làm, nhưng thái độ của kim chủ rất kiên quyết, anh nói cô vào bếp nấu ăn nên việc rửa bát phải giao cho anh. Vân Thư không có lựa chọn nào khác, cô đành phải đồng ý.
Thực ra cô rất lo cho mấy cái bát nhà mình… Nhầm, lo chẳng may tay của kim chủ bị thương, cô đành phải đi theo phía sau Phó Nhiên.
Điều khiến cho cô cảm thấy bất ngờ là động tác rửa chén của Phó Nhiên khá thành thạo, cứ như trước đó anh từng làm việc này rất nhiều lần rồi vậy.
Có lẽ anh đoán được suy nghĩ trong lòng Vân Thư, nên Phó Nhiên chủ động giải thích: “Thời còn đi học đại học, anh đã từng phải đi làm thêm. Từng làm qua công việc rửa bát ở quán ăn.”
Phó Nhiên nói bằng giọng điệu rất bình thản, giống như mấy công tử nhà giàu muốn đi trải nghiệm cuộc sống. Nhưng thực ra lúc ấy là thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời của anh, vì anh muốn tự đi ra ngoài xây dựng sự nghiệp, nên người nhà không cho anh một đồng tiền nào. Lúc đó anh bôn ba ở nước nhà, Phó Nhiên- cậu thiếu niên trẻ hồi đó vì quá kiêu ngạo nên đã từng suýt bị đói đến chết. Cuối cùng anh vứt bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, chấp nhận đi làm thêm… Tuy nhiên, chính những điều đó đã rèn luyện cho anh, để anh có được thành công như ngày hôm nay.
Nhưng anh không kể điều này cho Vân Thư nghe, bởi vì anh luôn muốn mình là hình tượng hoàn hảo trong mắt Vân Thư!
À, hóa ra là như vậy!
Vân Thư cảm thấy yên tâm rồi, cô không phải lo mấy cái bát nhà mình nữa rồi. À, nhầm, tay của kim chủ nữa rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy kim chủ đang hỏi cô: “Em có vẻ rất thích nấu ăn?”
Vân Thư nói: “Cũng không thể nói là thích được. Bởi vì trong nhà chỉ có mình em, nên em thường tự vào bếp nấu ăn. Nhưng mà em rất thích làm bánh ngọt.”. Truyện Ngôn Tình
Phó Nhiên để bát vào trong tủ, nói: “Tốt quá, anh mong lần sau mình có cơ hội được thưởng thức các món em làm?”
Vân Thư vui vẻ nói: “Đương nhiên là được. Anh thích ăn món gì? Để em xem mình có biết làm không.”
Phó Nhiên thuận miệng nói ra vài món ăn, mà mấy món này Vân Thư đều biết làm. Hai người dự định lần sau sẽ làm thử.
“Nhớ giữ lời hứa.”
“Được, chúng ta ngoắc ngón tay nhé?”
Vân Thư theo thói quen, cô tinh nghịch nói. Một lúc sau, khuôn mặt cô dần đỏ ửng lên.
Khóe môi Phó Nhiên khẽ nhếch lên, anh giơ ngón tay út lên: “Được, ngoắc tay nào.”
Vân Thư ngạc nhiên, cô rụt rè đưa ngón tay út ra từ từ chạm lên ngón tay của anh.
Ngoắc tay, nhất định phải giữ lời hứa!
…
Vân Thư vô tư nói: “Dù sao bây giờ cũng muộn rồi. Hay là đêm nay anh ngủ ở đây một đêm?”
Đôi tai của Phó Nhiên dần đỏ ửng lên, nói: “… Được.”
Nhưng sau đó, hai người tiếp tục đối diện với một tình huống rất xấu hổ ——
Căn hộ chung cư của Vân Thư chỉ có một phòng ngủ. Vậy Phó Nhiên nên ngủ ở đâu?