Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 413



Tiêu Hoa Ung chưa bao giờ thấy mất mặt như bây giờ, đành ngượng ngùng lấp liếm: “Người
sống ở đời mà không có khát vọng và ước mơ t3hì khác nào cái xác không hồn?” Nói rồi, mặt
mày hắn có vẻ tự nhiên hơn, ánh mắt bắt đầu mập mờ, còn nhích lại gần Thẩm Hi Hòa, “Đ1ể U U biết ta luôn nhớ
nàng tha thiết, nhớ đến phát điên cũng tốt.”
Thẩm Hi Hòa không tài nào mặt dày bằng Tiêu Hoa Ung được, đành9 đầu hàng và đổi đề tài: “Hôm nay điện hạ
đến đây chỉ vì tặng con vẹt này cho ta thôi à?” “U u lộc minh, vĩnh viễn đồng lòng…” Con vẹt t3rắng lặp lại, Thẩm
Hi Hòa đưa nó cho Trân Châu. Tiêu Hoa Ung nhìn Trân Châu đưa con vẹt ra khỏi phòng rồi rời mắt đi, nghiêm mặt
nói: “Ngư8ời của ta đã phát hiện được tung tích của lão Tứ.”
“Tiêu Trường Thái ư?” Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên, “Hắn ta đúng là nôn nóng thật nhỉ.”
Có lẽ ngay từ khi Hữu Ninh để định đến hành cùng Lân Du nghỉ mát thì Tiêu Trường Thái đã lên kế hoạch xong
xuôi để hôm nay ra tay, không ngờ hôm nay lại lộ ra vụ thao túng giá lá dâu, làm Hữu Ninh để nổi trận lôi đình
giữa buổi chầu và dời ngày khởi hành lại, không thì giờ này hắn ta đã ra tay rôi.
“Nếu hôm nay lên đường thì sẽ là thời cơ tốt nhất.” Ngày khởi hành thường lộn xộn nhất, ai cũng lo về hành trình
và đồ đạc mang theo, không rảnh để ý đến chuyện khác.
Thẩm Hi Hòa ngẫm thấy lời này rất có lý, sực nghĩ ra một chuyện, bèn nhìn Tiêu Hoa Ung và nói: “Điện hạ đoán
được hắn ta sẽ hành động như thế nên sáng nay mới bảo Yến vương điện hạ vạch trần vụ án thao túng giá lá dâu.”
Tiêu Hoa Ung đoán được hôm nay Tiêu Trường Thái sẽ lẻn vào Kinh tìm Diệp Vãn Đường, cũng đoán được phản
ứng của Hữu Ninh đến khi biết được vụ án giá lá dâu, thế nên Tiêu Trường Thái mới trở tay không kịp.
Bây giờ Tiêu Trường Thái đã lẻn về Kinh mà Hữu Ninh để lại chưa lên đường, có lẽ giờ này hắn ta đang nhấp
nhổm không yên, như đứng đống lửa như ngồi đống than. Tiêu Trường Thái bị gán tội dùng thuật vu cổ, một khi lộ
diện thì chuyện hắn ta giả chết bỏ trốn sẽ bị lộ, tất nhiên sẽ bị bắt giữ và đưa đến trước mặt Hữu Ninh đế, cuối cùng
chỉ còn đường chết.
“U U không yên tâm về hắn, đương nhiên ta phải để ý chút.” Tiêu Hoa Ung biết chuyện Thẩm Hi Hòa đến chùa
Tướng Quốc tìm Diệp Vãn Đường, nếu Tiêu Trường Thái khiến nàng bất an, vậy hắn sẽ sớm giải quyết dứt điểm
Tiêu Trường Thái. Vốn dĩ hắn có kế hoạch khác, có điều hôm qua hay tin về vụ án giá lá dâu nên tiện thể tận dụng
luôn.
“Ta rất cảm ơn điện hạ đã quan tâm đến ta, nhưng cũng không muốn điện hạ để tâm quá mức.” Thẩm Hi Hòa
không muốn mình ảnh hưởng quá nhiều đến Tiêu Hoa Ung, khiến cho chuyện gì hắn cũng nghĩ đến nàng trước


tiên mà mất đi sự quyết đoán vốn có.
Hoặc giả có ngày vì nàng mà hắn bị vạ lây, nàng cũng sẽ áy náy.
“U U yên tâm đi, ta biết nàng thông tuệ thế nào, chưa chắc cần ta giúp đỡ.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười, “Nàng đang lo
ta làm to chuyện trong Kinh sẽ bị bệ hạ phát hiện hoặc bắt thóp.”
Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, Hữu Ninh để theo dõi hắn cực kỳ gắt gao, còn hơn cả lúc Mục Nỗ Cáp nghi
ngờ hắn. Hữu Ninh đế lên ngôi đã lâu, trong Kinh không thiếu thủ hạ, chỉ cần có chút động tĩnh cũng có thể khiến
Tiêu Hoa Ung lộ tẩy.
Thẩm Hi Hòa sợ hắn vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn. “Điện hạ biết là được rồi.” Tiêu Hoa Ung đã lường được
chuyện này, hắn cũng có cách ứng phó.
“Ta cũng không hành động gì, Tiêu Trường Thái vừa vào thành là ta đã mất dấu vết của hắn rồi.” Tiêu Hoa Ung
không thể kết luận được hiện Tiêu Trường Thái đang ở đâu, chính vì vậy nên mới đến đây dặn dò Thẩm Hi Hòa
nâng cao cảnh giác.
“Mục đích của hắn ta chắc chắn là Diệp thị.” Thẩm Hi Hòa khẳng định.
Giờ đây, ngoài Diệp Vãn Đường ra, không còn gì đáng để Tiêu Trường Thái lẻn vào Kinh dù đang bị thương chưa
lành.
Từ khi bị tước bỏ vương vị, phạt đến hoàng làng, tiền tài và thể lực của Tiêu Trường Thái đã được dời đi. Hắn ta đã
ấp ủ kế hoạch lẩn trốn từ lâu.
“Diệp thị đã quay về phủ rồi, phải phái người theo dõi Diệp phủ sát sao.” Tiêu Hoa Ung không lạc quan cho lắm,
bởi lẽ Tiêu Trường Thái rất giỏi cải trang và ẩn nấp.
“Rất có thể hắn ta sẽ tìm người trợ giúp.” Ngẫm lại tác phong hành động lúc trước của Tiêu Trường Thái, Thẩm Hi
Hòa thấy hắn ta thường tung hỏa mù, lấy người khác làm bình phong, án trộm mộ thì lợi dụng Lý Yến Yến, lần
trước lẻn vào Kinh thì có Chiều vương Tiêu Trường Mân, đều là thế cả.
“Ta và U U đúng là quan điểm lớn gặp nhau.” Tiêu Hoa Ung nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt cũng đang đầy ý cười.
“Chỉ là không biết hắn sẽ tìm vị điện hạ nào đây…” Thẩm Hi Hòa không đoán được, bọn họ cũng không biết Tiêu
Trường Thái có bao nhiêu con bài tẩy, “Chiêu vương điện hạ, Đại vương điện hạ hoặc Tín vương điện hạ đều có
thể.”
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung nhíu mày: “Sao Tiểu Cửu lại không thể?”
Nếu là hai tháng trước, Thẩm Hi Hòa sẽ không nhận ra ý ghen tuông trong lời nói của Tiêu Hoa Ung, nhưng bây
giờ nàng đã hiếu hắn hơn một chút, hơn nữa, khi ra sức sắp xếp hôn nhân cho các hoàng tử khác, hắn đặc biệt chú ý
đến Tiêu Trường Doanh, nên nàng biết hắn bận tâm đến Tiêu Trường Doanh nhiều hơn những người khác một
chút.
Bởi lẽ, khi Thẩm Hi Hòa lên Kinh, Tiêu Trường Doanh là người được Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An lựa chọn,
mà nàng lại rất coi trọng phụ thân và huynh trưởng. Thành ra, dù nàng không có ý gì với Tiêu Trường Doanh, Tiêu
Hoa Ung vẫn canh cánh trong lòng.
“Cửu điện hạ tính tình cương trực, dù có không ít việc mờ ám nhưng những việc này hầu như không thoát được
mắt bệ hạ. Tiêu Trường Thái có bắt được thóp thì Liệt vương điện hạ cũng không sợ. Đến ta còn biết chuyện này, lẽ
nào Tiêu Trường Thái lại không biết?” Thẩm Hi Hòa kiên nhẫn giải thích.
Nàng không tin Tiêu Hoa Ung không nghĩ ra, chẳng qua là hắn muốn nghe chính miệng nàng giải thích mà thôi.
Rõ ràng đã vừa lòng, nhưng Thái tử điện hạ vẫn lầm bầm: “U U hiểu Tiểu Cửu quá nhỉ.”
Dáng vẻ ghen tuông của hắn làm Thẩm Hi Hòa thấy ấu trĩ hết sức, nàng chợt nảy ra ý muốn đùa dai: “Điện hạ
không biết đấy thôi, trước khi lên Kinh ta đã nghiên cứu về chư vị điện hạ cả rồi.”
Chuyện này là thật, Thẩm Nhạc Sơn đã điều tra mọi thứ có thể về các hoàng tử, đưa ra phán đoán đại khái về từng
người, trong đó có Tiêu Hoa Ung, có điều chỉ điều tra được bề ngoài nên ban đầu Thấm Hi Hòa mới tưởng lầm, đến
nay đã khó lòng thoát khỏi hẳn.
Có điều, dù phán đoán sai nhưng lại đem đến kết quả ngoài mong đợi, chí ít thì trước mắt nàng cảm thấy gả cho
Tiêu Hoa Ung là chuyện tốt, hắn rất hiểu nàng.
Lửa ghen trong lòng Tiêu Hoa Ung bốc lên hừng hực, hắn chợt đứng phắt dậy, đi đến bên lan can, nhìn ra ngoài hồ
sen dập dờn mà hít sâu mấy hơi, đợi một lúc cho tâm trạng bình tĩnh mới quay lại, mặt mày quạu quọ thấy rõ.
Thẩm Hi Hòa thấy vậy chẳng những không sợ mà còn buồn cười, thậm chí nàng còn không nhận ra mình đặc biệt
thích trêu Tiêu Hoa Ung thành ra như thế, thật sự là… quá đáng yêu.


“Ta ổn, U U muốn cười thì cứ cười đi.” Tiêu Hoa Ung làu bàu.
“Ha ha ha…” Thẩm Hi Hòa rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng, cười mãi không dứt được.
Nàng vốn tính lạnh nhạt, luôn giữ vững lý trí, rất hiếm khi cười sảng khoái như vậy, nhưng thấy Tiêu Hoa Ung thế kia thì chẳng có
cách nào nhịn cười được.
Nàng cười một hồi, Tiêu Hoa Ung vốn đang giận dỗi cũng bật cười theo.