Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 67: Bạo lực học đường.



Vào những ngày sau đó, mọi người trong trường bắt gặp bên cạnh hotboy của trường luôn có một cô bạn rất xinh đẹp đi bên cạnh. Hà Tranh vốn đã nổi tiếng khắp trường vụ đánh nhau với đám bắt nạt, nay còn có "quan hệ" mập mờ với hotboy, đương nhiên sẽ là tâm điểm bàn tán của cả trường.

Tần suất đám Huy Quân, Hà Tranh đụng độ với Hoàng Bát và Huệ Hân ngày càng nhiều. Vì ở trong trường nên không dám manh động lắm, vài cuộc xô đẩy diễn ra nhưng khi có giám thị đến là lại lảng mất, đám Hoàng Bát ngày càng kiếm chuyện nhiều hơn, nhất là những khi đi học về.

Gần đây Hà Tranh thường xuyên đi cùng Huy Quân và Diệu Châu về, chiều tối sẽ ghé nhà họ để học nhóm. Huy Quân cũng biết về những chuyện mà Đình Nghĩa và Huệ Hân đã làm với cô.

Cậu ấy nói: "Có một lần tôi nhìn thấy lớp trưởng lớp cậu đứng nói chuyện với Huệ Hân, gần nhà kho bỏ hoang ở sau trường. Hôm đó đã khá trễ rồi, sau khi đội bóng rổ tập luyện xong họ mới ở đấy."

Nghĩ kỹ lại, Huy Quân nói đúng là có thấy Huệ Hân như đang ra lệnh cho cậu ta làm gì đó, Đình Nghĩa không đồng ý liền bị cô ta tát thẳng tay, chỉ vào nhà kho rồi nói gì đó.

Bỗng, cậu ta nảy ra một ý tưởng.

"Chẳng phải bọn mình được tặng thẻ mời đến nhà họ từ ông chủ Trương kia sao? Mình có thể dùng nó…"

Trà trộn vào phòng riêng của Huệ Hân. Một kế hoạch quá nguy hiểm. Hà Tranh nhăn mày.

"Chỉ là suy đoán… Bọn mình đâu biết thật sự Huệ Hân có giữ thứ gì của cậu ta đâu chứ."

Huy Quân nghĩ nghĩ: "Vậy chỉ cần làm Đình Nghĩa nói ra mọi việc là được chứ gì?"

Hà Tranh chớp mắt ngạc nhiên: "Cậu định làm gì?"

Huy Quân nhìn cô, chỉ cười chứ không đáp, Hà Tranh nhìn cậu đăm chiêu. Ngay lúc đó, Diệu Châu bước vào cùng ba ly nước ép cà rốt, đặt xuống chiếc bàn tròn, cô ấy hỏi hai người đang nói về cái gì, Huy Quân xoay bút điệu nghệ, nói bài tập lý này khó quá, Hà Tranh chỉ mãi mà cậu ta vẫn không hiểu, xong còn cười phớ lớ với cô.

Huy Quân thật sự là một người bạn rất nhiệt thành, nhưng cũng không vì vậy mà Hà Tranh muốn cậu ấy dính líu đến chuyện này.

"Cảm ơn Hà Tranh đã chịu giúp đỡ phụ đạo cho chúng tớ nhé!" Huy Quân cười nói khi vẫy tay tạm biệt cô.

Trước khi ra về, cô có quay sang nhìn Huy Quân một cái: "Về chuyện đó, cậu đừng làm gì cả." Xong, cô nhìn Diệu Châu, mỉm cười một cái: "Tớ về đây."

Hà Tranh rời đi rồi, Diệu Châu bèn quay sang nhìn Huy Quân, sắc mặt của anh ấy có vẻ gì đó không được vui cho lắm.

Hà Tranh về nhà liền gọi điện thoại cho Ninh Thư và Ánh Trâm, bọn họ cũng nghĩ rằng đến lúc mạnh tay hơn rồi, nếu cứ chờ người này người kia chịu nói ra sự thật thì sớm muộn sẽ không còn cơ hội nữa.

Cầm quyển nhật ký trên tay, Hà Tranh thở dài trong lòng. Cô bắt buộc phải mở quyển sổ này ra, bằng bất cứ giá nào, vì hiện tại chỉ có vật này là manh mối duy nhất cô dễ dàng tiếp cận được.

Hà Tranh nghỉ buổi sáng để chạy xe lên huyện tìm một nơi làm về các loại chìa khóa hoặc ổ khóa. Sau khi ông chủ ngắm nghía qua một lát, nói rằng vật này chỉ có thể phá chứ không có chìa khóa nào có thể mở được.

Mà nếu đã phá toàn bộ cái ổ này, đồng nghĩa với việc quyển nhật ký sẽ hoàn toàn không còn là bí mật nữa.

Hà Tranh lập tức đồng ý. Sau đó cô quay về trường khi tiết học buổi chiều bắt đầu.

Vừa bước chân vào lớp, Hà Tranh thình lình bị ai đó túm cổ áo, một bạt tai giáng thẳng xuống gò má của cô. Cô đưa tay sờ gò má bỏng rát của mình, trừng mắt nhìn người trước mặt.

"Con chó này, chẳng phải tao đã cảnh cáo mày đừng có lại gần Huy Quân nữa đúng không? Mẹ mày!"

Tú Duyên tức giận đến đỏ bừng đôi mắt, giơ cao tay định đánh Hà Tranh thì bị một người phía sau chặn lại. Ninh Thư đẩy cô ta rất mạnh, Tú Duyên ngã nhào xuống đất, đám bạn cô ả trợn mắt liếc Ninh Thư và người phía sau.

"Muốn khỏi tốt nghiệp có đúng không?"



Ninh Thư chỉ nói một câu, cả đám thình lình im phăng phắc. Ninh Thư lại quay sang nhìn nhìn vết thương hằn dấu tay đỏ lòm trên má Hà Tranh, hơi nhíu mày.

"Ra tay như thế này, không bị kiện thì uổng phí quá, hay là thế này, mày làm đơn lưu ban 1 năm, chờ đến khi ra tù rồi hẳn quay lại đây tiếp tục chuyện học, nhé?"

Tú Duyên cười mỉa: "Mày nghĩ nhà mày làm trong chính quyền thì muốn tống ai vào tù là tống à? Con chó đó đáng bị như vậy."

"Ồ, vậy mày kể xem nó làm cái gì nào, ngoại trừ đang quen với Huy Quân ra?"

Nhắc tới chuyện này, Tú Duyên như nổi điên lên, hét lên ầm ĩ. Ninh Thư bảo bạn học nhanh chóng đi báo giám thị, nhưng bạn học vừa xoay người, lập tức bị đám Hoàng Bát và Huệ Hân chặn đứng, chúng dồn người nào bênh vực Hà Tranh vào vòng tròn nhỏ, vây xung quanh.

"Bạn bè đùa giỡn với nhau thôi mà, cần chi giáo viên phải ra mặt, chuông vào tiết là tự động tản ra thôi đúng không?" Huệ Hân cười kênh kiệu.

Hoàng Bát chỉ ngón tay lên đầu Hà Tranh, cúi mặt nhìn bộ dáng lạnh lùng của cô: "Mày nghĩ rằng cái bọn giang hồ ở Khải Hoàn có thể bảo vệ được mày mãi à? Nói cho mày biết, chỗ này là địa bàn của tao."

"Mày đụng thêm một ngón tay vào Hà Tranh nữa, tao chặt đứt nó." Ninh Thư lườm hắn.

Hoàng Bát cười cợt: "Xem con gái ông Hùng hỗn láo thế nào kìa, còn dám hăm dọa bạn cùng lớp nữa cơ đấy, mày thử gọi cho công an trên tỉnh bắt tao nữa đi."

Vừa nói, hắn vừa đập đập lên trán Hà Tranh mấy cái, nhưng kỳ lạ, Hà Tranh lại im lặng chịu đựng chứ không hề đả động tới chúng nó, khi Ninh Thư nhịn hết nỗi muốn nhào lên thì Hà Tranh nhanh chóng nắm chặt tay cô ấy.

"Mày và cái lũ chó đẻ đó, mới vừa đặt chân đến đây mà đã thích lên mặt số má à? Đánh mày rồi đấy, mày thử gọi cái thằng kia đến đi."

"À, lại đánh bạn nữa à!"

Tiếng thầy giám thị thình lình vang lên, cả đám giật mình quay lại. Thầy giám thị cùng một vài bạn học khác đứng ngay trước cửa, dù bị chặn mất đường vào nhưng thầy cũng có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra.

"Lên phòng giám thị ngay lập tức, tất cả!"

Hoàng Bát nghiến răng chửi thề, nhìn qua Huệ Hân: "Mẹ kiếp, mày canh kiểu chó gì vậy."

"Thầy gọi mọi người lên phòng giám thị đấy!" Lớp trưởng Đình Nghĩa lên tiếng, ai nấy đều quay sang nhìn cậu.

Thì ra là cậu ta đã đi báo giám thị. Hoàng Bát liếc Huệ Hân, cười kệch cỡm.

Trưa hôm đó, Tư Thành vừa định ăn trưa thì nhận được điện thoại của nhà trường. Anh im lặng nhận máy, chẳng có biểu cảm gì ra mặt, không nói không rằng đứng dậy lấy chìa khóa xe rời đi, đàn em nhìn theo mà ngơ ngác.

Ba ngày vừa qua sếp của họ gần như chẳng hay nói chuyện, chỉ trầm tư một mình rất lâu, có chuyện cần giải quyết sẽ chỉ đạo anh em một chút. Gần đây đám Lộc Sĩ ít để người đến làm phiền họ, dường như đang tụ tập lực lượng làm gì đó.

Tư Thành và anh em ngày đêm theo dõi, mỗi một phút giây đều trở nên quan trọng hơn khi thông tin về gói hàng cấm chuẩn bị đưa ra ngoài được xác nhận.

Nhiệm vụ dù có căng thẳng bao nhiêu cũng không đến nỗi khiến anh căng thẳng trầm mặc đến vậy, Tuấn Anh và mọi người càng nghĩ càng rối.

Đến trường cấp 3 vào lúc 2 giờ chiều, Tư Thành thủng thẳng bước vào phòng giám thị. Có vẻ anh là phụ huynh đến ngay sau khi được thông báo, nên trong phòng chẳng có người lớn nào ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm và thầy giám thị.

"Chào anh, mời anh ngồi ở đây." Giám thị đứng lên định bắt tay thì đột nhiên, người đối diện đi lướt qua thầy.

Tư Thành bước đến trước mặt Hà Tranh, nắm lấy cằm của cô gái, nâng lên, anh hơi dùng sức, lật gương mặt cô nghiêng qua một bên. Hà Tranh nhìn thấy thần sắc của anh âm u như tảng mây đen, lòng khẽ run sợ vì ngón tay của anh rất thô rất mạnh, cảm tưởng như có thể bóp nát cằm cô.

Tư Thành nhìn nhìn năm dấu tay trên má cô gái, thêm khóe miệng bị rách, ánh mắt càng lúc càng thâm sâu hung bạo. Hà Tranh đối diện với ánh mắt này, trái tim không kìm được nỗi tủi hờn vô thức xâm lấn, khóe mắt rịn nước.



Thầy giám thị bèn giải thích kịch liệt, bảo rằng Hà Tranh và bạn cùng lớp xảy ra tranh cãi nên đã bị các bạn va chạm một chút. Tư Thành nghe bấy nhiêu lời, ngước mắt hỏi giáo viên là ai ra tay. Giáo viên hơi hoảng trước nộ khí của anh, cố gắng khuyên giải.

Tư Thanh buông cằm cô ra, quay đầu nhìn nhìn đám trẻ ranh trước mặt.

"Tao hỏi là ai đánh nó."

"Thưa anh, xin anh giữ phép lịch sự."

"Là đứa này." Ninh Thư đứng gần cửa ra vào chỉ tay vào Tú Duyên.

Cô ấy nói tiếp: "Ba ngày trước Hà Tranh cũng từng bị đánh như vậy, e là đều do chúng nó gây nên."

"Trò Thư, em không nên vu khống bạn bè như vậy." Cô chủ nhiệm Linh nói, Ninh Thư không đáp chỉ nhẹ nhàng cười khinh.

Không gian chật kín trong phòng giám thị thình lình trở nên lạnh buốt vì chẳng ai nói gì, thằng nhóc Hoàng Bát thì gườm gườm người đàn ông to gấp đôi nó.

Tư Thành xoay hẳn người lại, rất bình tĩnh vung một cái tát nhanh như cắt vào mặt Tú Duyên.

Thầy cô hốt hoảng, Hoàng Bát và Huệ Hân trợn mắt kinh ngạc, còn suýt nữa thì hét lên. Tú Duyên bị đánh mặt lệch hẳn sang một bên, đờ đẫn.

"Ông đang làm cái gì vậy hả?" Hoàng Bát hét lên.

Bỗng nhiên một bàn tay vươn tới, túm cổ Huệ Hân, anh không đối mặt với chúng nó, chỉ có khóe mắt là liếc đến, giọng nói trầm thấp như mãnh thú đang gầm gừ.

"Mày là cái đứa thuê lũ lang ban đó đánh nó đúng không?"

Lưng Huệ Hân nổi lên một trận kinh khiếp, vừa đưa tay lên định phản kháng thì đối phương đã buông ra, đẩy cô ả ngã sấp xuống.

"Thuê người tấn công người khác, phạt giam 3 tháng, mày nên gọi mẹ mày đến nói chuyện với công an."

Xong, anh liếc qua Tú Duyên đang ôm má cúi đầu run rẩy, "Cái tát này là trả lại cho mày, ghi nhớ để sau này nhìn thấy mặt nó mà tự động né đi."

Tư Thành lại chậm rãi nâng mắt nhìn thẳng tên nhóc trước mặt, anh khẽ bước tới, tầm nhìn thấp đến mức trông anh như đang nhắm mắt còn Hoàng Bát phải ngửa thẳng cổ lên.

"Nghe thấy chưa?"

Có tiếng con gái khóc lóc thút thít, có tiếng than thở của giáo viên nhưng Hoàng Bát lại im thin thít mím chặt môi nhìn anh đăm đăm.

Tư Thành xoay bước chân đi ra khỏi phòng, Hà Tranh lập tức theo sau, còn không quên lạnh mặt nhìn đám người nọ với sự thách thức. Hoàng Bát thấy vẻ đắc thắng của cô liền ngỡ ra gì đó.

Thì ra, cô không ra tay đánh trả vì biết kết cục sẽ như thế này.

Tư Thành bước đi rất nhanh, không chờ đợi một nhịp nào. Hà Tranh mang balo lên vai, chỉ kịp nhét vào tay của Ninh Thư một vật rồi chạy thật nhanh ở phía sau.

Huy Quân nghe có chuyện cũng chạy đến, nhưng tay vừa giơ định bắt chuyện với Hà Tranh thì cô đột ngột chạy ngang qua, rẽ xuống cầu thang rồi mất hút.

Huy Quân một bụng thắc mắc, nhìn sang Ninh Thư lúc này đang cúi đầu nhìn quyển sổ trong tay, mày nhíu lại.

Ổ khóa đã được mở ra rồi.