Ta đã ở Thanh Tước môn được vài ngày, mặc dù các đệ tử vẫn nghĩ ta là Yêu, nhưng họ đối với ta rất thân thiện, còn cho ta đi theo nghe Đại sư huynh của bọn họ giảng bài.
Nếu để sư phụ biết ta lăn lộn cùng đệ tử khác có khi ông tưởng ta phản bội sơn môn mất.
... Nhắc mới nhớ, tại sao các sư huynh vẫn chưa tìm được ta? Bọn họ quên ta rồi sao?
Ta đang nghĩ về đám Tùy sư huynh, trên trán bị gõ nhẹ một cái.
Ninh Ngộ tay cầm cây thước làm từ trúc mỏng phía sau. Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, nói: "Sư phụ đã dạy nhóc biến đồ vật chưa?"
Ta suy nghĩ một chút: "Ta đã học rồi."
Ninh Ngộ đem ta đến chỗ hắn đứng trước đó, nói: "Biến đồ ra cho mọi người xem thử nào."
Ta cẩn cẩn dực dực nâng mắt nhìn các đệ tử của Thanh Tước môn trong phòng, cầm lấy bút lông Ninh Ngộ đặt trên bàn, niệm pháp quyết: "Biến."
Ninh Ngộ sau một lúc im lặng: "Nhóc đã biến xong chưa?"
Ta mở mắt nhìn thứ trong: "Ừm."
Ninh Ngộ nói: "Nhóc hóa bút lông sói thành que gỗ?"
Ta nói, "Đó không phải que gỗ, đó là đũa."
Ninh Ngộ dường như bị ta làm cho nghẹn họng, một lát sau mới nói tiếp: "Vậy nhóc còn biến được gì nữa?"
Ta nói: "Thìa, xẻng còn có dao phay."
Ninh Ngộ hỏi ta: "Nhóc...nhóc lên núi chỉ để học nấu ăn à?"
46.
Ninh Ngộ, Đại sư huynh Thanh Tước môn dưới con mắt khiển trách của sư đệ sư muội phải mất một lúc lâu dỗ dành thiếu niên bị câu nói của hắn làm cho tinh thần sa sút.
Hắn chỉ muốn xem Tuần Chi có thể làm bao nhiêu tiên thuật, dù sao thì Phúc Lộc sơn Bùi Ứng khá xuất sắc trong số hậu bối bọn họ.
Lúc trước Giang Cận cùng Thanh Tước môn giao hảo qua hắn đã biết Giang Cận cũng thiên tư trác tuyệt, không phải vật trong ao.
Không thể không nhắc đến Tùy Trăn, Đại đệ tử Phúc Lộc Sơn.
Tuần Chi là tứ đệ tử Phúc Lộc sơn, hẳn là cậu có gì đó hơn người.
Ninh Ngộ hôm nay đặc biệt kêu các sư đệ sư muội mang Tuần Chi đến để xem thiếu niên có ẩn thân giấu tài hay không.
Khi đang dạy những kiến thức cơ bản của tiên thuật hắn cũng đang quan sát Tuần Chi ngồi ở giữa.
Tuần Chi không biết mặc đồ của ai cho, chúng rộng thùng thình, kích thước rõ ràng là không phù hợp. Cùng một kiểu quần áo mà đệ tử khác mặc vào khí lẫm hiên ngang, Tuần Chi thì càng lộ vẻ thanh tú, như con thỏ nhỏ lạc vào ổ sói đuôi to.
Nghe lời nói của Ninh Ngộ, Tuần Chi mím môi, giương đôi mắt ướt át nhìn các đệ tử xung quanh, lúc nói chuyện giọng còn có chút run rẩy: "Đúng vậy, thực xin lỗi, ta không học được cách biến ra mấy thứ khác. Ta không giống các sư huynh của ta, ta vừa ngốc vừa vô dụng..."
"Tuần tiểu miêu, đừng quan tâm ca ca của ta, ca ta không cố ý làm nhóc khó xử đâu." Ninh Dục ngồi dưới đánh gãy lời Tuần Chi, "Biến ra nồi bát bầu bồn cũng là bản lĩnh mà, phải không?"
Điều Ninh Dục không ngờ là Tuần Chi không chỉ vì câu an ủi của cậu mà vui hơn trái lại càng nhìn càng khó coi.
47.
Cuối cùng thì ta cũng kìm được nước mắt, cha ta đã từng nói, nam nhi mạnh mẽ không nên khóc mọi lúc mọi nơi.
Đại sư huynh Ninh Ngộ của Thanh Tước môn muốn ta thi pháp biến hình hơn phân nửa là muốn xem ta có đạt tiêu chuẩn đệ tử của Phúc Lộc sơn không.
Nếu không thật sự vô dụng ai sẽ ngày ngày xào rau nấu cháo trên núi tiên.
Ninh Dục nói rằng biến hóa ra xoong nồi cũng là một kỹ năng.
Nhưng ta không biến ra nồi chảo được...
Ta...
Ta chỉ có thể biến đũa, thìa, xẻng và dao phay.
|::::::::>~~~~~~0==[]::::::::::|
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ‹•.•›
Mọi người đoán xem hôm nay bé Manh đã nhìn thấy gì nào :)) hoá ra bị rì ấp truyện cảm giác nó thế lày :))) cơ mà bị rì ấp như zị gòi có bị sao hăm? tui chưa có xin tác giả hay bạn dịch bản QT/CV đâu.