"Thanh Tước môn?" Bùi Ứng ngước mắt lên nhìn Giang Cận, nói: "Bọn họ bắt Tứ sư đệ đi làm gì?"
Những con hạc giấy mang linh lực được thả đi do thám khắp Thiên Linh động thiên cũng không tìm thấy được Tuần Chi của bọn họ.
Càng không tìm được con đại hung thứ hai.
Con yêu thú đầu tiên bị Tùy Trăn chặt bay đầu vốn đang dây dưa cùng Giang Cận, không thể nào dùng một khoảng thời gian ngắn như vậy để phá vỡ kết giới và mang Tuần Chi đi.
Giang Cận dựa vào trên vách động, máu và mồ hôi từ thái dương hắn lăn xuống: "Lúc đem Tứ sư đệ vào đây đệ có gặp qua người của Thanh Tước môn... Đại sư huynh, không phải huynh nói gặp được Ninh Ngộ của Thanh Tuyền môn ở ngã ba sao?"
Giọng điệu của Tùy Trăn đã dần bình tĩnh lại, vẻ mặt giận dữ được thay bằng bình đạm như thường ngày. Y gật đầu, liếm nhẹ vết máu trên mu bàn tay.
"Đi, đi đến Thanh Tước môn."
49.
"Ninh sư huynh, là người của Phúc Lộc sơn đến!" Tiểu sư muội vội vã chạy vào: "Chẳng lẽ Tuần Chi thật sự là sư đệ của bọn họ?"
Tuần Chi đã trở về Thiên điện, những đệ tử Thanh Tước môn bắt đầu líu lo líu lo cãi nhau như chim sẻ.
"Nếu chúng ta giao nhóc ra thì có tính là không trở mặt với họ không?"
"Nhưng Tuần Chi vốn dĩ là đệ tử Phúc Lộc sơn, nếu chúng ta không giao nhóc ra thì mới là trở mặt với họ."
Sư tỷ ngực bự trừng mắt nhìn người vừa nói: "là bọn hắn không bảo vệ tốt tiểu sư đệ, ném đi còn muốn trách chúng ta? Ta không nói ngươi không nói, bọn hắn lại không thể xông vào Thanh Tước môn, làm sao biết Tiểu Chi ở trong đây?"
Nàng đối với đám sư đệ không nhu thuận trong môn phái chướng mắt đã lâu, nay lại có một tiểu sư đệ ngoan ngoãn dễ thương như vậy dễ gì mà buông tha.
Lại nhìn đám sói con trong sơn môn, chỉ sợ bọn hắn cũng đang có ý giấu diếm tiểu sư đệ.
Dù sao môn phái của bọn nàng cũng chẳng phải danh môn chính phái gì cho cam, làm chuyện như vậy cũng không hèn hạ gì.
"Ninh sư huynh có chủ kiến gì không?"
"Bọn hắn sẽ không xông vào thật sao, người của Phúc Lộc sơn không phải loại lương thiện đâu."
Ninh Vũ bị bọn họ huyên náo cho đau cả đầu, ngón tay miết nhẹ thành chén trà, thầm nghĩ nếu đem Tuần Chi lưu lại thật thì sẽ trở mặt với Phúc Lộc sơn, hắn cũng nhìn ra được Tuần Chi luôn mong ngóng được trở về.
Nhưng hắn còn phát hiện Tuần Chi đang giấu ấu hung thú.
Vì ấu thú yêu lực yếu ớt nên huyết khế mới kí có một nửa, nếu con hung thú này có thể thuộc về Thanh Tước môn bọn họ...
Nhị sư muội nói đúng, bọn họ cũng không phải danh môn chính phái, không cần nói chuyện nhân nghĩa nhiều làm gì.
Chỉ là nuôi con thỏ nhà người khác làm mất, vậy đâu thể nói là hèn hạ nha.
50.
"Tuần Chi sư đệ, chớ ngủ..." ta mơ màng vùi vào lớp chăn bông, loáng thoáng nghe được giọng của Bùi sư huynh: "Nếu đệ mà không viết xong trang sách thì huynh sẽ mách Tùy sư huynh đánh tay đệ đó nha."
Ta nghe được chữ "đánh tay" liền tỉnh cả ngủ, liên thanh nói với Bùi sư huynh: "Nhị sư huynh đợi đã, đệ lập tức viết xong, huynh đừng nói với Đại sư huynh!"
Chờ đến lúc tỉnh táo lại mới nhận ra ta vẫn đang ở Thiên điện, không có Bùi sư huynh cũng không có Tùy sư huynh.
Ta khoanh gối ngồi dậy, dùng ngón tay nhất bút nhất họa ghi tên các sư huynh lên chăn bông.
Các sư huynh quên ta rồi sao?
Chắc là sư phụ vẫn còn bế quan ha, sao đến giờ vẫn chưa tới tìm ta nữa?
Dù ta không quá thông minh, còn là phế linh căn nhưng ta có thể dọn thư tịch cho sư phụ, có thể nấu cháo cho các sư huynh, chỉ cần mọi người nói ra ta nhất định sẽ cố gắng làm.
Bọn họ cứ như cha mẹ đem ta đặt trong chum nước để trước cổng Thanh Tước môn ấy nhỉ?
Càng nghĩ, lòng ta càng như ngâm trong nước mơ xanh, chua chua chát chát.
Sau khi viết tên sư phụ và các sư huynh, ta dùng ngón út viết xuống dòng cuối cùng trên chăn bông:
[ Tứ sư đệ bình bình vô kỳ Tuần Chi.]
|:::::::::::>~~~~~~0==[]:::::::|
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ‹•.•›