Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chả Có Gì Lạ

Chương 6



18.

Trời mưa thật sự rất lớn, ta không thể không đem hoa cỏ chuyển hết vào trong phòng được.

Khắp nơi đều là mùi tanh của bùn đất, tiếng mưa rơi rất lớn, ở giữa ẩn ẩn xen lẫn những tiếng kêu yếu ớt của côn trùng.

Nguyệt Kiến Hoa cùng Đồng Tâm Thảo đều bị đánh đến ỉu xìu ủ rũ, đây đều là Tùy sư huynh tặng cho ta, ta chung quy sợ đem bọn chúng nuôi chết, mỗi ngày đều rất dụng tâm trừ sâu xới đất cho bọn chúng.

Nửa đêm ta ngủ không được, đứng lên thắp đèn, nằm trên bàn vẽ lại Nguyệt Kiến Hoa.

"Tuần sư đệ còn chưa ngủ?" Vẽ được một nửa, ta nghe tiếng Giang Cận sư huynh truyền từ ngoài cửa vào, liền thẳng người đem đầu dò xét bên ngoài.

Giang sư huynh không biết từ chỗ nào xông ra, hôn ta một cái thật mạnh, hắn mới đem cái lồng tre nhỏ trên lưng cho ta, cong cong mắt cười nói: "Lúc huynh tu luyện thấy mấy con đom đóm này, cảm thấy đẹp mắt cực kì, liền muốn mang cho sư đệ nhìn xem."

Ta thổi tắt đèn trong phòng.

Những đom đóm nhỏ nhỏ trong lồng tre lóe lên, ta bưng lấy lồng, cảm thấy như mình đang bỏ túi cả một bầu trời sao.

Giang sư huynh hỏi ta: "Thích không?"

Ta gật gật đầu.

Giang sư huynh lại hỏi: "Vậy đệ thích sư huynh không?"

Ta chần chờ một lát, vẫn lúng túng đáp: "Thật cảm tạ sư huynh."

"Sư đệ ngủ không được," hắn ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn ta, trong mắt như ẩn chứa tinh quang. "Giang sư huynh đến bồi đệ nói chuyện nha?"

Ta vốn định đáp ứng, lại có người lên tiếng trước ta một bước nói: "Giang Cận, đệ không tu luyện cho tốt còn đến đây làm gì?"

Trong phòng ta sao lại có người khác?

Ta nghi hoặc trong lòng, lọ mọ đem đèn một lần nữa thắp sáng mới nhìn thấy nơi trước kia đặt chậu Nguyệt Kiến Hoa đột nhiên xuất hiện một tiểu hài môi hồng răng trắng.

Tiểu hài nhìn qua khoảng năm sáu tuổi, gương mặt non nớt bày ra bộ dáng đại nhân nghiêm túc.

"Đại... Đại sư huynh?" Giang sư huynh lấy làm kinh hãi, qua một lúc lâu mới nói: "Huynh không phải đang bế quan nghiên cứu cầm phổ sao?"

Tiểu hài lạnh lùng trừng mắt liếc một cái, nói: "Nếu đệ không đi, ta liền nói với sư phụ chuyện lúc trước."

Giang sư huynh nhìn ta một cái, sắc mặt có chút không dễ nhìn nhưng vẫn rời đi.

19.

"Giang Cận người này không đứng đắn, trong lòng có quỷ, về sau ít cùng hắn chơi." Tiểu nam hài bộ dáng sư huynh ngồi trên bàn, ngón tay mềm hồ hồ quẹt một vòng trên mặt ta, nói: "Mực đều cọ đến trên mặt."

Ta nhìn Nguyệt Kiến Hoa được thêu trên y phục y, có chút sững sờ, nhịn không được hỏi: "Tùy sư huynh, huynh..."

"Đây chẳng qua là một điểm nguyên thần của huynh thôi." y nói.

Ta lúng ta lúng túng nga một tiếng.

Tùy sư huynh nói: "Nửa đêm không ngủ được, đang suy nghĩ gì?"

Ta nói: "Đang nghĩ về Tùy sư huynh."

Đôi mắt đen bóng của y mở to chút, nói: "Muốn ta làm gì?"

"Sư phụ nói sau khi Tùy sư huynh có bạn lữ liền không lưu lại chỗ này nữa." Ta đưa tay đụng đụng chuông vàng buộc bên hông y, thở dài nói, "Về sau sư huynh thích người khác rồi sẽ quên đệ sao?"

Y búng một cái trên mi tâm ta, nói: "A Chi, sư huynh thích nhất là đệ. Chớ có nghĩ nhiều, ngủ đi."

20.

Sau khi tiểu sư đệ ngủ thiếp đi, hoa hoa cỏ cỏ trong phòng đều biến thành thiếu niên choai choai.

Nguyệt Kiến Hoa canh giữ bên giường trừng mắt nhìn những nhánh nguyên thần khác, đè thấp giọng nói: "Có ta liền đủ rồi, các ngươi tỉnh lại làm gì?"

Đồng Tâm Thảo quỳ gối bên cạnh giường,chọt chọt cái má trắng trắng mềm mềm của tiểu sư đệ, liếc mắt cùng nhìn Nguyệt Kiến Hoa, cười lạnh nói: "Lần sau Giang Cận đến, liền trực tiếp xuất thủ đánh chết hắn."

_~_~_~_~_~_~_~_Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ♡