Vào ban ngày bằng hữu râu quai nón của sư phụ lại đến chơi.
Ta châm trà đưa nước cho hai người, đem bánh ngọt làm từ sáng sớm dọn lên bàn, lại thay tiền bối râu quai nón treo áo khoác lên.
Tiền bối râu quai nón nhìn ta vài lần, hỏi sư phụ ta: "Ngươi thu tiểu đồ đệ đã lâu sao còn chưa đến Trúc Cơ?"
Sư phụ nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: "Cũng không nhất thiết phải Trúc Cơ mới được nha."
Tiền bối râu quai nón nói: "Không Trúc Cơ làm sao Kết Đan?"
Sư phụ nói: "Lợi hại, vậy liền không kết đan nha."
Râu quai nón gọi ta đến trước mặt lão, bàn tay to vuốt vuốt tóc ta, buông tiếng thở dài, nói: "Sư phụ không có nửa điểm yêu cầu nào với nhóc, chính nhóc cũng cam tâm một mực ở lại trên núi đấy à?"
Ta gật đầu nói: "Tư chất của con thường thường không có gì lạ, cũng không làm nổi chí lớn tu tiên."
Lão tựa hồ không hài lòng với câu trả lời của ta lắm, nhưng cũng không để tâm chuyện này, chỉ nói: "Tuần Chi, nếu như có một ngày sư phụ và các sư huynh phi thăng, nhóc muốn lưu lại một mình ở chỗ này sao?"
Ta vừa mở miệng nói chữ "Con..." liền phát hiện mình không biết nói tiếp thế nào.
Ta chưa hề nghĩ tới lời nói của lão.
Ta lại nghiêm túc nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn ngón tay mình níu lấy góc áo, nói: "Con cũng không còn nơi nào để đi, chỉ có thể lưu lại trên núi trồng rau ạ."
Kỳ thật ta, ta cũng sẽ không quá khổ sở, nếu như trên núi chỉ còn mình ta thì lúc nấu cháo cũng chỉ cần nấu một phần cho ta thôi.
22.
Ta ôm đầu gối ngồi trên ghế, rất mất mặt mà cầm khăn tay sư phụ đưa lau nước mũi.
"Đừng nghe lão bất tử này nói, hắn thích nói vớ vẩn đó. Sư phụ cùng các sư huynh của con đã bàn qua, nếu chúng ta phi thăng sẽ lưu lại người cuối cùng mang con theo."
Ta hít mũi một cái, gật gật đầu, nước mắt vẫn ba ba chít chít rơi.
Sau khi tiền bối râu quai nón hỏi ta đến khóc, qua một lúc lâu mới dám lên tiếng nói với sư phụ ta: "Ngươi không giống đang nuôi đồ đệ, ngược lại cứ như nuôi con ấy."
Sư phụ ta nói: "Làm sao? Nuôi đồ đệ và nuôi con cũng không khác nhau nhiều mà."
Ta bị sư phụ nói đến chóp mũi chua chua, sợ mình rơi mặt mũi khóc lớn liền vội vàng dùng lý do đổi trà chạy đi.
23.
Nguyên Chân tiên nhân thật sự là bị lão bằng hữu làm cho tức chết, tiểu đồ đệ ông để trên đầu quả tim mà yêu thương lại bị đối phương hai ba câu kích khóc. Nếu không phải tiểu đồ đệ vẫn còn ở đây chắc ông sẽ đánh cho lão hữu một chưởng.
Sống đến từng tuổi này còn không phân rõ cái gì nên nói cái gì không à?
Ông thừa dịp tiểu đồ đệ ra ngoài đổi trà, cắn răng nghiến lợi nói với bạn già: "Ngươi gần đây rảnh đến nhức trứng mới tới nơi này nói nhảm đấy phỏng?"
Lão hữu giật giật khóe miệng, nói: "Ta còn không phải nhìn thân hình nhỏ bé của nhóc kia... muốn cùng đối đầu với đệ tử phái khác chỉ sợ bị gặm đến không còn xương. Nguyên Chân, nuôi con trai cũng không nuôi giống ngươi , vạn nhất nuôi phế thì làm sao bây giờ?"
Nguyên Chân tiên nhân trừng mắt nói:"Ta tự có chừng mực."
Lão hữu còn nói: "Coi như tư chất thường thường, ngươi cũng không phải không có linh đan diệu dược thay căn đổi tủy mà."
Nguyên Chân tiên nhân ho một tiếng, lắc đầu nói: "Thằng bé nguyện ý, để nó thanh thản ổn định, thường thường không có gì lạ trước đợi tại núi cả đời, lại có gì không tốt đâu?"
_~_~_~_~_~_~_~_Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ♥