Cứ thế qua mấy ngày sau, rốt cuộc cũng đến ngày Tần thái tử Diễn tự thân chém đầu thích khách nước Tần.
Ngày đó Vệ Lạc không hề ra mặt, nàng đại diện cho công tử Kính Lăng, tránh xuất hiện trong trường hợp này mới càng thỏa đáng. Hơn nữa Vệ Lạc phát hiện mình có phần mềm lòng, nàng mà đối diện với bộ dạng Tần thái tử Diễn bất đắc dĩ, rồi lại nghiến răng nghiến lợi tráng sĩ chặt tay thì sẽ không mấy dễ chịu.
Haiz, chủ yếu là Tần thái tử Diễn hoàn toàn một vẻ tín nhiệm nàng, khiến nàng có hơi chột dạ.
Sau khi thích khách bị giết, rất nhanh công tử Kính Lăng đã chấp nhận lời cầu kiến của Tần thái tử Diễn. Chuyện thái tử Diễn về nước cũng chính thức xuất hiện trên bảng lộ trình.
Đã là nửa đêm.
Vệ Lạc vừa luyện xong kiếm trốn trên giường. Vì cố kỵ Tang nữ, lúc luyện kiếm nàng không thể không nhiều lần khắc chế, đêm nay Tang nữ lại không ở đây, Vệ Lạc rất là thả lỏng, liền luyện lâu hơn chút.
Mệt lả nằm trên giường, Vệ Lạc sải rộng tay chân, cố gắng ngủ một lát, dần dần thấm mệt. Nàng nhắm mắt lại, lật người một cái, chỉ chốc lát thần trí đã bắt đầu mơ mơ màng màng, cơn buồn ngủ tập kích.
Trăng sáng người yên, khắp nơi không tiếng, vừa đúng dịp ngon giấc.
Đột nhiên, Vệ Lạc giật mình tỉnh lại!
Bấy giờ mặt nàng đang quay vào trong giường, hai mắt mở ra chỉ xem thấy một mảng tường. Nàng trợn to mắt hạnh, bất động nằm co trên giường, nín thở, lỗ tai dựng thẳng đứng.
Giữa lúc nàng đang ngưng thần lắng nghe, bốn phía rất yên tĩnh, căn bản không có bất cứ âm thanh khác thường nào.
Vệ Lạc nhíu nhíu mày, lúc này nàng chẳng còn buồn ngủ nữa. Trong chăn, nàng lặng lẽ giật giật tay chân, đầu đang đặt trên gối ngọc chậm rãi, chậm rãi quay về chính diện.
Mỗi một động tác của nàng đều rất cẩn thận, rất cảnh giác, tựa hồ sợ sẽ phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Rốt cuộc nàng cực kỳ từ tốn cẩn thận nghiêng đầu, mặt hướng ra phía cửa phòng.
Bỗng chợt, một tiếng cười phì vang lên, một giọng nam nhẹ nhàng dễ nghe truyền đến, "Nín thở, cơ bắp co rút nhanh! Nếu ta muốn đả thương ngươi, có cẩn thận cũng vô ích! Ta không đả thương ngươi, hà tất phải cẩn thận?"
Trong giọng nói mang chút trêu đùa thích thú.
Vệ Lạc chống phắt hai tay, nửa ngồi dậy.
Dưới ánh trăng trong suốt chiếu qua song cửa, Vệ Lạc trừng mắt với đại cao thủ tuấn đ ĩnh lại có lúm đồng tiền nhỏ này, có chút thẹn quá hóa giận quát: "Quân đường đường là tông sư, sao đăng đường nhập thất lại không mời tự vào?"
Bật thốt câu ấy rồi, ngữ khí của Vệ Lạc hơi hòa hoãn, tức giận cũng giảm bớt, bấy giờ nàng rốt cuộc mới nhớ lại người trước mắt mình không thể đối phó, hơn nữa, mình còn có nhược điểm bị hắn nắm trong tay. Bởi vậy, Vệ Lạc cố ép bản thân ra chiều ôn hòa hơn chút, hừ nhẹ một tiếng, "Thiên hạ đồn đãi, Kiếm Cửu ba tháng không nói chuyện với người, lời ấy đúng là không thể tin."
Kiếm Cữu lại nghiêm chỉnh ung dung ngồi quỳ chân trên tháp trong phòng, một tay hắn cầm chén rượu, vừa chậm rãi rót rượu cho mình vừa mỉm cười đáp: "Bộ mặt Kiếm Cữu có rất nhiều, thế nhân há mà biết rõ?"
Hắn nói tới đây, giơ chén xanh tứ phương đầy ắp về phía Vệ Lạc, cười hỏi: "Khát không?"
Vệ Lạc đưa tay túm lấy thâm y trên đầu giường, vừa mặc vào vừa hừ khẽ một tiếng.
Kiếm Cữu thấy dáng vẻ nàng như thế, bật cười ha hả.
Hắn cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống mấy hớp xong, thả xuống, nhìn Vệ Lạc tủm tỉm: "Tứ công chúa đặc biệt cảnh giác, nơi ta đến, kiếm sư bình thường đều khó phát hiện."
Vệ Lạc nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Đã vậy, nếu quân lấy đầu người, chẳng phải như trở bàn tay?"
"Ha ha," Kiếm Cữu sang sảng cười: "Đúng vậy!"
Lúc này Vệ Lạc đã khoác xong thâm y, nàng tùy tiện giẫm lên giầy, kéo lê đến ngồi đối diện Kiếm Cữu. Quan sát dung mạo lộ rõ dưới ánh trăng của chàng trai này, Vệ Lạc than nhẹ, trực tiếp nói: "Quân lần trước chưa nói hết lời, Lạc mỗi khi nghĩ lại, trằn trọc trở mình khó yên giấc. Hôm nay quân đã đến, vậy hãy nói thẳng hết."
Kiếm Cữu nghe đến đó, giương mắt yên lặng đánh giá nàng.
Xem xét một hồi, hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, bên mép cũng hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, "Người cứu ngươi, chính là sư huynh của ta."
Vệ Lạc nhìn hắn không chớp mắt, chờ hắn tiếp tục.
Kiếm Cữu bắt gặp cặp mắt mặc ngọc lấp lánh dưới ánh trăng của nàng thì không khỏi mỉm cười, chỉ thấy thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, kề sát mặt Vệ Lạc, nhìn chằm chằm nàng cười nói: "Cữu chưa bao giờ biết, thiên hạ có một phụ nhân như công chúa đây! Giảo hoạt dường ấy, thông tuệ dường ấy! Một thân một mình, không chốn tựa nương, lại có thể che giấu tai mắt thiên hạ, che giấu tai mắt người như công tử Kính Lăng."
Hắn nói tới đây, không nhịn được lại cười ha ha, trong mắt ánh lên sự hứng thú, "Nếu cho thêm ít thời gian nữa, một phụ nhân như ngươi há chẳng phải là như trượng phu, đứng hàng công khanh, danh đạt chư hầu?"
Vệ Lạc nghiêm mặt, nhàn nhạt rằng: "Đêm hôm quân lén lút tới đây, là muốn tâng bốc Vệ Lạc?"
Câu này của Vệ Lạc có thể nói là lời mặn lời nhạt, nhưng giọng nàng vừa buông, Kiếm Cữu hiển nhiên càng thêm hài lòng.
Hắn lại cười rộ, nhìn xoáy nàng: "Vô tình đến Tấn, chợt nghe được chuyện của ngươi, nhớ tới việc sư huynh nhờ vả, liền muốn đến gặp ngươi. Cữu bình sinh chưa từng gặp phụ nhân như thế, trong sửng sốt đại sinh hứng thú cũng phải thôi!"
Hắn nói, hắn nhận sự nhờ vả của đại hán râu rậm nọ mà đến.
"Không gì khác," Kiếm Cữu hững hờ đáp, "Chỉ là muốn hỏi ngươi một câu." Hắn mới nói đến đây thì chợt im bặt, hơi nghiêng mặt.
Vù một tiếng, Kiếm Cữu thình lình đứng dậy, chỉ nghe hắn cười khẽ: "Ruồi nhặng đến rồi."
Tiếng cười vẫn còn mà người đã đâu mất.
Vệ Lạc thấy hắn lại đột nhiên biến mất thì không khỏi xem xét rèm cửa vẫn còn hơi lay, thầm nghĩ: Người này thân thủ thật đáng sợ.
Nàng mới nghĩ thế, bên ngoài liền vang lên một tiếng "bịch" cực nhỏ.
Vệ Lạc còn đang ngơ ngác thì Kiếm Cữu đã vén màn đi vào, gương mặt tuấn tú của hắn ngậm cười, chỉ là trường kiếm trong tay lại ròng ròng máu tươi.
Vệ Lạc trông trường kiếm đẫm máu kia, bỗng giật mình bừng tỉnh, vội la lên: "Giết người nào?"
Kiếm Cữu cười: "Một thị tỳ mà thôi. Thân thủ phụ nhân này không tồi, chẳng lẽ ngươi đã khiến công tử Kính Lăng sinh nghi?"
Vệ Lạc vụt đứng lên.
Nàng trợn to hai mắt, thẳng tắp trừng Kiếm Cữu: Hắn ta, hắn ta giết Tang nữ?
Vệ Lạc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp: "Ngươi, ngươi giết nữ tỳ bên cạnh ta?"
"Đúng vậy." Kiếm Cữu chẳng chút để ý cười cười, tiện tay tra trường kiếm đầm máu lau cũng không thèm lau vào vỏ.
Hắn nhanh chân đi đến tháp kỷ đối diện Vệ Lạc, tự rót cho mình một chén uống một hơi cạn sạch, vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp Vệ Lạc vẫn còn đang lom lom nhìn mình, cả người ngây như phỗng, không khỏi lại cười ha ha, hồn nhiên như không có chuyện gì cả: "Mấy ngày nay mỗi lần tới gặp ngươi thì phụ nhân này liền bám dính không rời. Ung nhọt tận xương như vậy, quả thực đáng giết, hà cớ phải nhịn?"
Vệ Lạc khóc dở mếu dở, không nhúc nhích nhìn hắn, cay đắng thầm nghĩ: Tôi nào dám không nhịn! Tôi, tôi dám động vào cô ta sao?
Giây lát, nàng lại nghĩ: Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao giải thích với công tử Kính Lăng đây?
Nàng càng nghĩ tâm càng loạn như ma, trăm mối tơ vò, vô kế khả thi. "Phịch" một tiếng, Vệ Lạc vô lực ngồi co quắp trên giường, tự lẩm bẩm: "Lần này phải làm sao đây?"
Kiếm Cữu thấy nàng kinh hoảng như thế, hờ hững lắc lắc chén rượu trong tay, thoải mái nói: "Cần gì phải sợ? Vương tôn công tử thì sao? Thiên hạ này, du hiệp như chúng ta tự nhiên muốn đến thì đến, muốn giết thì giết thôi!"
Sau khi nhả ra câu chối bỏ trách nhiệm này, hắn giương mắt đánh giá Vệ Lạc, nhe răng cười, lúm đồng tiền khi ẩn khi hiện, "Ta vâng lệnh sư huynh đến đây hỏi ngươi một câu: Ngươi là công chúa nước Việt, ba năm trước huynh ấy lẽ ra nên đưa ngươi về nước. Song vì thân vướng trăm ngàn nhân mạng, không thể không để mặc ngươi cô độc mạo hiểm. Tìm ngươi ba năm, hôm nay mới gặp, dám hỏi ngươi có muốn về nước chăng? Nếu muốn, ta có thể hộ tống dọc đường."
Hắn nói đến đây, thấy Vệ Lạc kinh ngạc, không khỏi hấp háy mắt với Vệ Lạc, cười híp mí: "Phụ nhân ngươi khá hợp ý ta, nếu không muốn về Việt, dẫu đến Côn Luân xa xôi, ta cũng nguyện bầu bạn một đường." Côn Luân là chốn thần tiên trong truyền thuyết, lời này của hắn đã mang ý chòng ghẹo.