Khắc này, nàng chợt nghĩ: Đúng vậy, sao mình phải ở đây mà nôn nóng cầu danh lợi, sống đời được chăng hay chớ? Kiếm Cữu công phu cao như vậy, hắn đồng ý che chở mình, mình có thể rời khỏi nơi này mà.
Mình cũng không quay về nước Việt, mà hãy như một hiệp khách phiêu bạt tứ hải. Mình, mình có tiền nha!
Kiếm Cữu tủm tỉm nhìn khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc càng ngày càng sáng ngời. Biểu cảm của hắn như đã định liệu trước (1), tựa hồ sớm đoán được Vệ Lạc sẽ mừng rỡ như thế.
Trên thực tế, Vệ Lạc không vui vẻ cũng chẳng cách nào, nàng lưu luyến công tử Kính Lăng, tiếc rẻ phần vương vấn nơi đáy lòng kia, nhưng Tang nữ đã chết rồi, mà chuyện giữa nàng và công tử Kính Lăng căn bản cũng không có khả năng. Nàng nay chỉ có thể vui vẻ đồng ý kiến nghị của Kiếm Cữu.
Vệ Lạc hạ quyết tâm, tức thì môi giương lên, mở miệng định nói.
Môi nàng vừa động, liền thấy Kiếm Cữu vẫn đang nghiêm chỉnh ung dung, tươi cười dễ mến bỗng sầm mặt lại, đứng phắt dậy, quát lạnh: "Nhục nhã? Đúng là ung nhọt tận xương!"
Lời vừa buông, người đã không thấy.
Người lại biến mất rồi!
Vệ Lạc nhìn tháp kỷ trống không trước mắt, nụ cười vừa nở trên mặt nàng, còn đang tựa một đóa hoa tức thì đông cứng.
Mà lúc này, một tràng tiếng bước chân mơ hồ, cùng với tiếng tay áo xé gió truyền đến.
Nháy mắt, dịch quán không lớn này liền bị cao nhân bao vây.
Vệ Lạc chậm rãi ngẩng đầu, trông ra ánh trăng sáng phía ngoài. Những kẻ đang bao vây nơi đây hiển nhiên đều là đại cao thủ, tận tới khi bọn họ xuất hiện trên mái nhà phía đỉnh đầu, nàng mới phát giác.
Xem ra tối nay sẽ không dễ dàng.
Quả nhiên, một âm thanh trầm thấp phía ngoài năm mươi bước vang lên, "Đây là xác Tang nữ!"
Lời vừa dứt, một giọng nói khàn khàn lớn tuổi từ cửa truyền đến, "Vệ Lạc tỉnh chưa?"
Giọng người này phảng phất như một lão nhân nến tàn trước gió. Song Vệ Lạc không cần tự thấy người liền biết, người này nhất định cũng là cao thủ cấp độ tông sư.
Cao thủ như thế, cho dù trong phòng nàng vẫn chưa thắp đèn, họ cũng có thể từ trong hô hấp nghe ra mình chưa ngủ.
Vệ Lạc thở dài một tiếng thật trầm. Nàng khép thâm y, bó lại tóc lần nữa, xỏ giầy, chầm chậm đi ra ngoài.
"Kẹt kẹt" một tiếng đẩy cửa phòng ra, Vệ Lạc liền đối diện năm, sáu hắc y nhân trong sân.
Trong những hắc y nhân này, chỉ có lão giả tóc trắng đứng chính giữa là một thân áo gai tùy ý.
Dưới ánh trăng, Vệ Lạc đối diện với một cặp mắt đục ngầu vô thần. Lão nhân trên mặt đầy những nếp nhăn ngang dọc, dường như có thể kẹp chết ruồi.
Nàng lấy tốc độ nhanh nhất treo lên vẻ mặt bất an và kinh hoàng, nhanh chân tiến về phía mấy người này, hai tay chắp lại, định nói.
Nhưng miệng nàng vừa mở, lão nhân kia đã phất tay quát: "Mang Vệ Lạc, khiêng theo thi thể diện kiến công tử."
"Dạ."
Trong tiếng vâng dạ chỉnh tề, hai kiếm khách hắc y đi đến phía sau Vệ Lạc, mắt trừng trừng xem nàng.
Vệ Lạc đương nhiên không để bọn họ cưỡng chế áp giải, nàng cười khổ một tiếng, ngậm miệng lại, theo sau lão nhân ra ngoài.
Những người này hiển nhiên là bí mật mà tới, không ngồi xe cũng không cưỡi ngựa.
Dưới ánh trăng sáng ngời, trên đường phố vắng lặng của Tân Điền, Vệ Lạc không một lời bước giữa chúng nhân. Hiện tại đã qua canh ba, khắp nơi yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của bọn họ vang lên không dứt trên phố xá vắng tanh.
Khoảng cách từ phủ công tử Kính Lăng đến dịch quán cũng không gần, phải tới hai ba mươi dặm đường.
Có điều những người này đều có cước lực xuất chúng, Vệ Lạc cũng không làm bộ nhu nhược, hai năm rưỡi trước nàng đã có thể dùng kiếm gỗ ngăn chặn công kích của kiếm sư, muốn giả vờ cũng không giả vờ được.
Bởi vậy, mấy chục dặm đường này, đoàn người đi chưa tới nửa canh giờ.
Đại môn nhị môn tam môn tứ môn phủ công tử Kính Lăng đều đã đóng, đoàn người đi qua một cửa ngách nhỏ mà Vệ Lạc trước giờ chưa từng qua.
Phủ đệ công tử to như thế lúc này cây cối âm u, yên tĩnh bất thường. Vệ Lạc đi đến nỗi chân như đã nhũn ra.
Không lâu sau đó, bọn họ đã tới ngoài chính viện.
Vệ Lạc nhìn chính viện im ắng như tờ, thầm nghĩ: Muộn như vậy, hắn nhất định là ngủ nhỉ?
Trong khi Vệ Lạc miên man suy nghĩ, bọn họ đã ngang qua tẩm phòng của công tử Kính Lăng, hướng tới thư phòng.
Vừa đến ngoài cửa thư phòng, hai chân Vệ Lạc quả đúng là đã mềm oặt. Trong thư phòng đèn đuốc sáng rực, cả trong lẫn ngoài đều đông nghẹt bóng người, tên khốn kia đã muộn vậy còn chưa ngủ nữa. Chẳng lẽ, hắn đang đợi người nào sao?
Trời ạ, không phải người mà Kiếm Cữu gọi là ung nhọt tận xương, trên thực tế chính là người công tử Kính Lăng phái ra đấy chứ?
Nghĩ tới đây, ngay cả chút sức lực cuối cùng Vệ Lạc cũng không còn.
Chúng kiếm khách áp giải Vệ Lạc đến ngoài thư phòng. Xuyên qua mành châu, Vệ Lạc có thể thấy công tử Kính Lăng đang khép hờ hai mắt, lười nhác dựa vào trên tháp. Nét mặt tuấn tú vô trù, dưới ánh đèn lồ ng nhàn nhạt sắc hồng, hiện ra mấy phần chán chường.
Vệ Lạc nhìn hắn, chần chờ, bước chân cũng dừng lại. Bấy giờ, phía sau nàng nhanh chân đi ra một kiếm khách hắc y. Kiếm khách hắc y này bước đến trước mặt công tử Kính Lăng, hai tay chắp lại, cao giọng thưa: "Hồi bẩm công tử, thân pháp của Kiếm Cữu quỷ quái, chúng tôi đuổi không kịp. Song hắn ta thực sự từ trong phòng Vệ Lạc đi ra, Tang nữ cũng bị hắn giế t chết."
Công tử Kính Lăng từ từ mở hai mắt.
Trong tích tắc cặp mắt thẫm như màn đêm của hắn lẳng lặng đối diện Vệ Lạc, Vệ Lạc run bắn người, vội vã cúi đầu tiến vào, tới trước người hắn cách năm bước thì quỳ sấp xuống, dập đầu.
Âm thanh nhàn nhạt của công tử Kính Lăng từ trên đỉnh đầu nàng vang lên, "Đều lui ra đi."
"Dạ."
Chúng nhân trật tự đáp lời, đồng loạt thối lui. Chỉ chốc lát, toàn bộ thư phòng chỉ còn lại hai người Vệ Lạc và công tử Kính Lăng.
Vệ Lạc cúi đầu, bất động quỳ trên đất, tâm tư thăng trầm, đang suy nghĩ kế sách thoát thân.
Lúc này, âm thanh nhàn nhạt của công tử Kính Lăng lại vang lên, "Vệ Lạc!"
"Vâng."
Vệ Lạc vội run giọng đáp.
Tiếng áo bào của công tử Kính Lăng chậm rãi chuyển động truyền vào trong tai, chỉ chốc lát, hắn lại thở dài một tiếng.
Một tiếng thở dài này hết sức kỳ quái, tựa hồ có sự bất đắc dĩ, phảng phất chút bất lực, cũng thấp thoáng sự phẫn nộ thương tâm, còn mang một thứ tâm tình phức tạp khôn tả nào đó.
Sau một tiếng thở dài lại là một màn yên tĩnh. Mãi đến khi Vệ Lạc đang quỳ rạp dưới đất bất an nhúc nhích một hồi, công tử Kính Lăng mới nặng nề nói: "Kiếm Cữu, tòng sư Vô Danh Mặc Ẩn, thạo về kiếm, giỏi dịch dung."
"Chư gia thiên hạ, giỏi dịch dung có bảy mạch, song, mạch của Kiếm Cữu là quỷ thần khó lường nhất. Vệ Lạc, ngươi lại nằm cùng mạch với hắn ta ư?"
Vệ Lạc nghe tới đó, trong lòng cả kinh, nàng há miệng toan biện bạch, thì âm giọng nặng nề của công tử Kính Lăng lần thứ hai vang lên, "Ngươi biết ta nghi ngờ ngươi, đầu tiên là tự thừa nhận dịch dung, tiếp lại chủ động để lộ dung mạo. Sau đó mấy phen ở chung, ngươi đều mặt mang đắc ý, ngấm ngầm thích thú, dáng vẻ thực khả nghi. Ta vẫn hoài nghi, ngươi còn chỗ lừa gạt ta. Nhưng cho tới hôm nay mới biết, với công lực của Dược công, vẫn không đủ dò ra khuôn mặt thật sự của ngươi!"
Hắn nói đến đây, chậm rãi nghiêng người, áp sát Vệ Lạc, ngữ khí thâm trầm lạnh lẽo, như hàn băng đá tảng rơi thẳng xuống, "Vệ Lạc, diện mạo thật của ngươi, sẽ là thế nào đây?"