Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh

Chương 1



-Con Hằng là con nào? Sao tao chưa từng nghe thằng Phong kể bao giờ hả?

Tiếng mẹ Phong lãnh lót nói vọng ra, tôi đứng bên ngoài tự dưng lạnh cả sống lưng thế nên đôi chân tôi nó cũng cứng đơ mà không dám bước vào nữa. Đứng bên cạnh chắc là Phong hiểu tôi đang sợ nên anh liền đan tay anh nắm chặt vào tay tôi rồi anh lên tiếng trấn an

-Em đừng sợ, mẹ vậy đó nhưng hiền lắm.

Tôi nhìn Phong, định mở miệng ra nói thì lập tức tôi phải im lại vì nghe được câu trả lời tiếp theo từ miệng của cô em gái anh.

-Là con nhỏ nhà nghèo nhà ở cuối xóm. Con ông ba bán vé số đó mẹ? Chắc là nó bỏ bùa mê thuốc lú nên anh Phong ảnh u mê đến điên dại rồi.

-Vậy à? Tưởng ai xa lạ tao còn cưới chứ hóa ra lại là cái con nghèo kiết xác đó thì đừng có mơ mà bước chân vào cái nhà này?

Tôi nghe rõ từng lời từng chữ miệt thị mà mẹ và em gái Phong đang nói đến mình, bất chợt tôi tủi thân kinh khủng, cũng chẳng còn tâm trạng gì mà đi vào ra mắt nhà anh nữa. Cứ thế tôi vung tay mình ra khỏi cánh tay của Phong, mặt tình cho anh đang cố gắng gọi tôi quay lại nhưng tôi chẳng thèm nghe nữa tôi cứ thế chạy thật nhanh thật nhanh ra về. Gió bụi bay lấp đầy khóe mắt, bước chân tôi lặng lẽ chạm lên mặt đường nóng rát, hai mắt nhòe cay chạnh lòng đi thẳng một mạch về nhà mình…

Đứng im bên bờ sông, tôi ấm ức khóc như chưa từng được khóc

…Ngày đó Tôi và Phong quen nhau từ những năm đầu cấp ba, cho đến khi anh nghỉ học rồi đi biển đánh bắt cá với bạn mình thì tôi vẫn còn ngồi lại ở ghế nhà trường và quyết tâm đậu được đại học.

Mấy năm sau ra trường tôi xin được một chân dạy học trong một trường mầm non tư thục. Còn anh vẫn thế miệt mài trên sông nước, nhưng tình yêu giữa tôi và anh vẫn nồng đậm như thuở ban đầu và chưa từng một lần phai nhạt.

Cứ tưởng cuối năm nay hai đứa sẽ về chung một nhà, có ai ngờ buổi ra mắt ngày hôm nay đã xóa tan bao lời ước hẹn khi mà gia đình anh vì định kiến mà chê trách cái nghèo của gia đình tôi…



...Đứng im lặng, gặm nhấm nỗi đau trong tim, từng đợt gió lùa về khiến đôi mắt tôi càng thêm đau rát, mái tóc dài cũng vì thế mà rối tung lên, nhưng giờ phút này vẻ ngoài chẳng còn quan trọng với tôi nữa, tôi cứ đứng im như thế mặc cho từng người đi qua nhìn mình như vật thể lạ nhưng tôi vẫn chẳng bận tâm.

Lặng nhìn từng dòng lục bình trôi ngang, đôi mắt tôi lại bất chợt ướt đẫm. Tôi nhớ ngày xưa từ nhỏ mẹ tôi bỏ ba con tôi đi theo người đàn ông giàu có, ba một mình nuôi tôi, lo cho tôi ăn học nên người, dù gia cảnh nghèo hèn, ba phải đi lãnh từng tờ vé số để bán kiếm tiền nhưng chưa bao giờ ba để tôi phải thiếu thốn bất cứ thứ gì và cũng không bao giờ tôi bị người ta khinh thường cả. Thế mà ngày hôm nay khi tôi lớn lên, vì cái tình yêu của mình tôi lại phải để cho gia đình anh nói ra những lời mỉa mai về cái nghề nghiệp của ba tôi như thế. Dù cho ba tôi chưa nghe được, nhưng phận làm con tôi xót xa vô cùng…

Đang đứng thẫn thờ thì ba tôi từ trong nhà đi ra, tôi liền đưa tay lên lau đi nước mắt để tránh cho ba biết tôi đang buồn.

-Hằng? Hôm nay con sang nhà thằng Phong thế nào rồi, có vui không? Gia đình người ta có hài lòng về con không hả con?

Nghe ba hỏi tôi chỉ biết nghẹn họng, nhưng rồi vẫn cố giả vờ tươi cười để ba không lo

-Dạ vui lắm ba ạ? Gia đình anh Phong cũng thương con. Nhưng mà ba nè chắc con không lấy chồng đâu. Con sẽ ở vậy mà nuôi ba đến già?

Nghe câu trả lời của tôi. Ba chợt lắc đầu rồi nghiêm giọng trách mắng

-Nè không có được suy nghĩ như vậy nghe không con. Thằng Phong nó cứ hỏi ba gả con cho nó mấy lần rồi. Còn nói cuối năm nay là cưới con đó. Không có nói vậy nó nghe được nó buồn nha con.

-Con thấy anh Phong tốt nên con mới muốn lấy chồng. Nhưng mà nghĩ tới cảnh làm dâu và bỏ ba ở nhà một mình. Con lo cho ba nên giờ không muốn nữa.

-Vậy đứa nào mấy hôm trước nằng nặc đòi ba cho lấy chồng hả? Rồi mai mốt bên nhà thằng Phong qua con không chịu ba biết ăn nói ra sao đây. Thôi được đâu thì ba gả, nhà thằng Phong cũng gần lấy chồng xong rồi 1 tuần, 1 tháng sang thăm ba là được mà con.
— QUẢNG CÁO —