Tôi thở phào vì bà cũng chịu cầm đũa dùng thử tô mì. Ăn được một đũa và nuốt vào miệng trọn vẹn. Cả nhà thấp thỏm cùng theo dõi biểu cảm của mẹ thì thấy gương mặt mẹ đã giãn ra mấy phần. Nhưng mẹ chẳng nói chẳng rằng khen ngon hay dỡ chỉ lặng lẽ ăn và bảo mọi người dùng bữa đi.
Đoán là vì mẹ là người lớn, cái tôi lại cao nên mẹ không cho phép bà hạ mình với tôi. Còn tôi nhìn biểu cảm mẹ thế này tôi đã rất vui mừng rồi. Phong và Hồng ngồi cạnh bên cũng được phen vui mừng khi tôi không bị chửi. Hai anh em họ dù không biết đã sảy ra chuyện gì với tôi, nuốt tô cháo mặn đến mức phải nhăn cả mặt thế nhưng họ chẳng hỏi gì tôi nữa, cứ ngồi ăn rồi giả vờ tỏ ra cháu rất ngon, và còn đưa tay ra dấu chúc mừng tôi nữa.
Duy chỉ có Quyên và Diệp hai người đó lộ rõ khuôn mặt bực tức và không vui. Lại phải ép mình ăn luôn tô cháo nên khá là bực bội cứ thế mà họ nhìn tôi càng thêm hậm hực hơn.
Chịu không nổi nữa Quyên liền lên tiếng châm chọt
-Mẹ, mẹ ăn thế mà ăn được hả? Mẹ coi chị ta nấu cái quái gì chẳng biết. Nấu cháo mà con tưởng đang kho đấy chứ? Hổng biết ba mẹ chị ta có dạy chị ta cách làm dâu không nữa.
Quyên vừa lên tiếng thì cả nhà liền bỏ đũa, Phong bênh tôi nên anh mắng Quyên ngay
-Em có giỏi thì tự nấu mà ăn. Con gái con lứa lớn rồi mà suốt ngày chẳng biết làm chuyện gì? Chỉ kiếm chuyện là giỏi?
Hồng cũng xen vào nói Quyên
-Chị ba không ăn thì đi ra ngoài mà mua, có người nấu cho ăn rồi còn phá hoại.
Quyên bị nói nên liền đứng bật dậy quát ầm lên
-Hai anh em mày ăn bùa mê của nó nên lú rồi hả? Hở ra là anh em mày bênh. Mẹ? Mẹ nói gì đi mẹ?
Quyên nũng nịu cầu cứu nên mẹ chồng tôi cũng lườm lại tôi một phát rồi lên tiếng gắt ngang
-Anh em tụi bây đó lúc nào cũng gây nhau ỏm tỏi không để bà già này yên. Còn thằng Phong với con Hồng nữa, con Quyên nó nói đúng chớ có sai đâu mà tụi bây bênh. Nấu ăn thế này thì chỉ có vứt nghe chưa?
Cứ ngỡ mẹ chồng sẽ đứng giữa giải hòa nhưng không ngờ bà vẫn đổ mọi lỗi lầm về phía tôi khiến cho tôi không khỏi chạnh lòng, như một giọt nước mắt tràn ly, tôi quay đi cố kìm nén để cho mình không phải phản ứng mạnh dù cho trong lòng bao nhiêu cung bậc cảm xúc đang muốn nổi dậy mạnh mẽ muốn nói cho mẹ nghe tất cả nhưng rồi khi tôi định mở miệng đã nghe Diệp bên cạnh vuốt ve ngọt nhạt với mẹ
-Thôi mà bác ,bác đừng có giận mà hại sức khỏe, để con chở bác đi mua sắm cho tâm trạng vui vẻ hơn nha bác?
-Ờ, chỉ có con là bác ưng thôi đó? Chớ cái thứ đó bác có ưng bao giờ?
Mẹ càng nói tôi càng đau lòng nhưng vẫn cố nhịn và không trả lời đi lời lại gì cả. Thế nhưng đâu phải tôi nhịn thì Phong sẽ nhịn. Anh nghe mẹ nói không hay về tôi, anh liền quay sang thẳng Tuấn chỉnh mẹ ngay
-Con không hiểu tại sao mẹ lại có ác cảm với vợ con đến như vậy luôn đó?Hằng có làm chi nên tội đâu mẹ?
-Vì từ đầu tao đâu có ưa, là do mày một hay lấy rồi còn trách tao à? Nó không làm chi cả? Mà là do nó nghèo?
-Nghèo đâu phải là cái tội đâu mẹ?
-Nhưng nhà nó nghèo thì không xứng với cái gia đình này, tao không muốn có một đứa con dâu nghèo mày hiểu chưa hả?
Tôi nghe đến đây thì không nhịn nổi nữa liền lấy hết can đảm nhìn mẹ lên tiếng
-Gia đình con nghèo mẹ cũng đã biết, mẹ cấm cản, mẹ không cưới con cho anh Phong con cũng không hề oán trách gì mẹ cả? Nhưng mẹ nhớ lại đi mẹ là người đích thân đến nhà con mẹ hỏi ba con xin cưới con cho con trai mẹ? Thì tại sao bây giờ mẹ còn nói ra câu là do con nghèo nên mẹ chẳng ưng? Lúc đó mẹ đến nhà con chẳng lẽ mẹ không nhận ra nhà con nghèo hả mẹ?