Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh

Chương 16



Ly hôn xong tôi cũng không thật sự vui vẻ mấy đâu, cũng đau đầu và có những đêm dài mất ngủ, nhưng lo lắng nhất vẫn là ba tôi, dù tôi đã nói rất nhiều lần cho ba hiểu là tôi không sao? Ly hôn là sự lựa chọn đúng đắn lúc này cho tôi nhưng ba dù sao cũng là người lớn, lại bị người ngoài bàn tán những lời không hay cứ thế cho nên ba cứ suy nghĩ mãi rồi lại cứ buồn.

-Ba đừng nghĩ đến chuyện của con mà rầu lo nữa, con lớn rồi mọi chuyện dù tồi tệ đến mức nào đi chăng nữa con đủ sẽ đủ bản lĩnh vượt qua đó ba.

Ba gật đầu, ánh mắt nheo lại rồi cười xòa đưa tay lên xoa đầu tôi

-Ừ ba biết rồi ba nghe lời con gái không buồn nữa.

-Dạ như thế con mới yên tâm ba à? Mọi chuyện trôi qua coi như là một trải nghiệm và con sẽ trưởng thành hơn.

-Con biết suy nghĩ vậy ba cũng mừng rồi. À bây giờ con có dự định gì không? Hay là con nghỉ ngơi cho thoải mái một thời gian rồi xin vào biên chế nhà nước để dạy đi con. Ba có quen chú 4 bên xóm kia con chú đó cũng làm trong nhà nước. Để ba sang hỏi người ta xem. Chứ ba thấy con dạy trường tư hoài cực thân mà bảo hiểm cũng chẳng có?

Dừng một chút tôi ngẫm lời của ba nói. Thấy ba nói thế cũng có lý tôi định bụng sẽ nghe theo ba. Nhưng khi nghĩ lại nếu vào biên thế thì tôi vẫn đi dạy ở đây, vẫn qua lại và đụng mặt gia đình Phong, điều mà tôi chẳng hề muốn. Nên đắn đo một lúc tôi liền hỏi thử ý ba xem mình có ý kiến thế này ba có đồng ý hay không.

Tôi thỏ thẻ bên cạnh cho ba nghe

-Dạ ba nói vậy cũng được nhưng thời gian này con muốn mình đi xa một chuyến ba à. Con định lên Sài Gòn tìm một công việc làm, vừa có lương tốt, vừa khoay khỏa tinh thần. Ba thấy có được không ạ?

Ba nghe tôi nói xong thì cũng gật đầu nhưng rồi cẩn thận căn dặn tôi



-Con lớn rồi làm gì được thì cứ quyết định ba không khó đâu nhưng trên đó xa xôi rồi phức tạp. Con liệu có ổn không hả con?

-Dạ trước con cũng đã học trên đó một thời gian rồi, cũng quen với lối sống ở đó ba đừng có lo cho con.

-Ừ vậy cũng được mà con định bao giờ sẽ đi.

-Dạ con định sang tuần. Nhưng để con gọi cho bạn con hỏi nó tìm chỗ trọ cho con trước ạ! Nhưng con đi con cũng lo cho ba lắm…

-Ba còn khỏe với lại quanh đây bà con cũng nhiều, có việc gì là có bà con giúp con yên tâm đi.

-Dạ ba!

------

Sắp xếp công việc nhà rồi chuẩn bị một số giấy tờ xong, cũng đã hẹn được con bạn trên đó thuê dùm tôi một phòng trọ. Thế là cuối cùng tôi quyết tâm lên đó để căng bằng lại cuộc sống…

Ngày tôi đi mặt ba buồn rười rượi. Tôi cũng chẳng khá hơn ba là bao, lòng cũng nặng trĩu những nỗi lo toan, cất bước đi bộ ra bến xe chốc chốc tôi lại quay mặt ra sau nhìn. Ba vẫn đứng đó nơi hàng rào hoa giấy dõi mắt ngóng theo tôi. Khoảnh khắc này khiến tôi đau lòng đến khó tả không kiềm lòng được tôi bật khóc luôn rồi sau đó càng nhanh chân bước đi hơn để ba không thấy tôi nữa…

Đi ra đến ngã ba tôi mới đứng lại, một tay giữ balo một tay đưa lên lau cho khô đi nước mắt đang rơi trên mặt rồi mới bước đi tiếp ... bất ngờ lúc này đằng sau lưng tôi nghe có tiếng xe chạy chầm chậm, chạy đến ngay chỗ tôi rồi dừng hẳn.

Người trên xe chất giọng trầm trầm đầy ngạc nhiên gọi lên tên tôi.



-Hằng? Phải Hằng không?

Bị gọi tên tôi liền dừng chân lại rồi quay sang nhìn, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau tôi không khỏi bất ngờ khi mình lại gặp Tuấn trong hoàn cảnh này, bạn ấy chạy trên con xe SH sang trọng, lại còn mang theo cả balo.

Nhìn Tuấn tôi cười cười trả lời

-Lại gặp Tuấn nữa rồi!

Tuấn đá chống xe xuống, rồi nhìn tôi từ dưới lên trên sau đó nhíu mày hỏi

-Hằng định đi đâu à?

Tôi gật đầu rồi nhỏ giọng đáp lại

-Ừ Hằng định ra bến xe rồi mua vé lên Sài Gòn?

Tuấn hơi thoáng ngạc nhiên

-Hằng lên đó làm gì? Chẳng phải Hằng lấy chồng rồi sao?
— QUẢNG CÁO —