Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh

Chương 30



Nghe Tuấn nói tôi định từ chối luôn vì hôm nay chỉ mới giữa tuần, chờ đến cuối tuần cũng phải mất mấy hôm nữa, phải ở lại cùng nhau tôi cứ thấy ngại ngại nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm im lặng đến đáng sợ của Tuấn cũng như Tuấn chỉ cần nói và không muốn nghe tôi từ chối nên đã nhắm nghiền mắt quay đi thế nên tôi đành thở dài trong im lặng rồi quay bước đi trở về phòng.

Mấy ngày hôm sau đó giữa chúng tôi như có một khoảng cách vô hình ngăn lại, Tuấn thì cứ đi sớm tối muộn mới về, cơm tôi nấu chừa phần Tuấn cũng chẳng động đũa đến, tần suất gặp nhau và nói chuyện của cả hai cũng đếm trên đầu ngón tay.

Ban đầu tôi cũng buồn vì cách Tuấn đối xử lạnh nhạt với mình như thế nhưng sao tôi lại nghĩ hay do Tuấn là giám đốc một công ty lớn, mối quan hệ rất nhiều, với lại Tuấn cũng còn những mối quan hệ nam nữ khác nên mới thế thôi, cứ coi như Tuấn làm vậy để cho tôi thoải mái bởi nghĩ thế nên tôi cũng bớt buồn, rồi cứ cố đợi đến ngày cuối tuần rồi về quê.

Sáng sớm vừa mới 7h là tôi đã dậy, cuối cùng cũng đến ngày mà tôi mong đợi, đánh răng rửa mặt xong tôi liền đi ra ngoài, cứ nghĩ Tuấn vẫn còn ngủ thế nhưng không Tuấn dậy từ bao giờ rồi, nhìn Tuấn đứng ngoài ban công, tấm lưng rộng lớn sau lớp áo sơ mi trắng, quần âu tươm tất đến lịch sự thế nhưng sao tôi lại có cảm giác dường như Tuấn cô đơn lắm.

Bước đi tới tôi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi

-Sao Tuấn dậy sớm vậy? Hôm nay cuối tuần không nướng một giấc à?

Tuấn quay lại, ánh nắng bên ngoài khẽ chiếu lên nét mặt điển trai nhưng đầy nét đăm chiêu khi nhìn tôi

-Hằng hôm nay có về không?

Tôi đứng đối diện lập tức gật đầu

-Có chứ? À hay là để tý Hằng gọi xe về, cuối tuần Tuấn cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.

-Tuấn về quê cũng có chút việc cần làm nên sẵn tiện đưa Hằng về luôn. Thôi Hằng chuẩn bị rồi mình ra xe về cho sớm.

-Có thật sự là Tuấn cần về nên tiện đường đưa Hằng về hay không? Để Hằng tự về cũng được mà?

-Tiện đường thôi Hằng không cần suy nghĩ nhiều đâu?

Tôi cứ nghĩ trong đầu Tuấn sẽ nói do không yên tâm để tôi về một mình, nhưng có lẽ tôi ảo tưởng quá rồi nên khi nghe câu trả lời này từ Tuấn, gương mặt tôi đã sượng lại rất lâu

-Ừ.. À...Vậy Tuấn chờ Hằng nhé?



Tôi quay đi thật nhanh để che đi cái biểu cảm cứng đơ vì ngại trên gương mặt của mình để Tuấn không nhìn thấy rồi bước vào phòng thay đồ sau đó gom đồ mình lại xếp vào balo.

Lần cuối cùng khi rời đi, tôi đưa mắt nhìn quanh nơi này lần nữa, cảm giác có chút buồn, có chút luyến tiếc nên đôi chân mãi mới bước ra đi.

Hôm nay Tuấn chở tôi về bằng một chiếc xe hơi 4 chỗ màu đen, trông sang trọng lắm. Lúc bước lên ghế phụ ngồi có chút bỡ ngỡ nên tôi có hỏi Tuấn đây là xe của ai? Tuấn chỉ trả lời tôi là xe Tuấn thuê ở cửa hàng, xong câu trả lời đó tuyệt nhiên cả hai cũng chẳng nói gì đến nhau nữa, Tuấn chăm chú lái xe, còn tôi thì nghiêng đầu ra nhìn bên ngoài vẫn vơ theo đuổi những suy nghĩ trong chính bản thân mình.

Xe chạy suốt mấy tiếng cũng về được đến quê. Thành thị xa hoa lúc này thay bằng một màu lúa xanh thẳm trước mắt khiến tôi cảm thấy bình yên thật sự.

Đúng là thoải mái, không đâu có thể bằng chốn quê nhà…

Lúc xuống xe tôi mang balo trên vai rồi khom đầu nhìn vào sau cửa kính lần nữa. Nhìn Tuấn vẫn ngồi yên trong xe tôi liền nói

-Tuấn vào nhà uống nước rồi hẳn về?

Tuấn đưa mắt sang tôi trả lời

-Thôi không cần đâu. Hằng vào nhà đi.

-Vậy...cảm ơn Tuấn đã đưa Hằng về, mấy hôm nay phiền Tuấn quá, một lần nữa cho Hằng cảm ơn Tuấn nha.

Tuấn gật đầu ừ nhẹ với tôi một tiếng

-Không có gì? Hằng vào nhà đi?

-Ừ Tuấn lái xe đi đi rồi Hằng vào?

-Hằng cứ vào trước đi?
— QUẢNG CÁO —