Ba đưa tay đập mạnh xuống bàn cái rầm, lần đầu tôi thấy ba phản ứng gay gắt đến thế nên tim tôi cũng muốn nhảy theo ra ngoài
-Con còn định giấu ba đến bao giờ? Từ trước con ra ngoài bị người ta nói này nói nọ rồi sau đó cũng vì bị sỉ nhục mà con phải ly hôn, rồi bây giờ còn bị thằng Phong cưỡng bức con cũng chẳng một lời cho ba nghe, nếu thằng Tuấn không nói thì con cũng không nói luôn đúng không Hằng ? con có coi ba là ba của con không hả?
Ba vừa nói khuôn n.g.ự.c vừa phập phồng ra chiều giận dữ nhưng trên khóe mắt nhăn nheo lại đang ứa ra những giọt nước mắt, tôi nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi thảng thốt. Trong lồng n.g.ự.c tôi nặng nề tôi thoáng nghĩ hay là mấy người đó là người của gia đình Phong đến tìm ba tôi gây chuyện nên ba mới giận dữ thế này? Nhìn ba nét mặt cau có và trầm xuống khoác lên những nỗi buồn và mệt mỏi, tự tôi đã phải tự trách lại bản thân mình, đã qua gần cả đời người những tưởng tuổi già ba sẽ được an nhàn thế nhưng cũng chỉ vì tôi mà ba lại phải suy tư lo lắng. Nhìn ba khóc nước mắt tôi cũng tuôn rơi. Tôi cúi đầu ấp úng
-Con xin lỗi ba, bởi vì con không muốn ba lo lắng rồi…ba sinh bệnh nên con mới giấu, có phải mấy người vừa rồi đến nói gì nữa nên ba mới buồn con đúng không ba?
Tôi vừa nói đến đây ba tôi đã ngay lập tức trả lời lại tôi. Giọng ông khàn đi
-Hằng ba hỏi thật con định không còn coi ba là ba của con nữa hả Hằng? Hay là con nghĩ ba già rồi cũng vô tích sự đúng không Hằng?
Ba nói đến đây ông quay đi rồi thở dài trong kiểu bất lực cũng như tự trách chính bản thân mình, nước mắt tôi cũng giàn giụa rơi theo tâm tình của ba, tôi đứng bật dậy rồi đi tới, hai chân từ từ khụy xuống quỳ trước mặt ba, tôi cúi đầu giọng nghẹn lại
-Ý con không phải vậy đâu ba à? Nhưng mà con xin lỗi, sau này con hứa có chuyện gì con cũng sẽ kể cho ba nghe tất cả ạ?
Ba nghe xong liền sụt sịt cánh mũi, bàn tay nhăn nheo đầy gân xanh từ từ xoa lấy đầu tôi. Ba bảo
-Nhà có hai ba con, dù ba không biết bảo vệ cho con đến thời gian nào, nhưng nếu ba còn sống ngày nào, ba sẽ không để một ai ức h.i.ế.p con gái ba được. Con hiểu không hả Hằng?
Tôi gật đầu rồi gạt nước mắt mím môi trả lời ba mình
-Dạ con hiểu rồi ba, ba đừng giận con nữa nhé!
-Ừ, chuyện thằng Phong gây ra lần này ba sẽ tìm cách tính sổ nó sau, ba hứa không để yên cho nó vụ này đâu?
-Thôi mà ba, kệ đi, dù sau có Tuấn đến kịp nên con không bị gì cả ạ?
-Vậy nếu nó không đến kịp thì giờ đây con sẽ ra sao hả Hằng?
Tôi mở mắt trân trân ra nhìn ba. Thật tình tôi cũng không biết phải trả lời với ba ra sau trong lúc này nữa. Đúng là nếu như hôm qua không có Tuấn chắc chắn tôi cũng không còn được bình tĩnh ngồi đây như ngày hôm nay đâu. Có khi đã c.h.ế.t rồi từ lúc trong đầu tôi có suy nghĩ sẽ c.h.ế.t khi mà Phong cưỡng bức tôi lúc đó.
Nghĩ đến tôi lại buồn, cổ họng cứ nghẹn đắng không biết phải trả lời lại ba như thế nào đây nữa.
Cả hai ba con ngồi im lặng, không gian căn nhà cũng bất giác trở nên trầm tĩnh hẳn, tôi còn thấy ánh mắt ba đỏ hoe vì giận tôi. Mãi cho đến một lúc sau ba từ từ đưa tay đỡ tôi đứng lên. Ba nói
-Thôi ba giận thì hỏi thế thôi chứ không có ý trách con gì cả? Chỉ là ba giận con vì con giấu ba thôi. Con ngồi đây đi? Đợi ba Ba có chuyện muốn nói?
Tôi nhìn ba khó hiểu khi thấy biểu cảm trên gương mặt ba ra chiều sự việc quan trọng lắm nên tôi liền ngồi xuống ghế, đưa tay lên lau đi khuôn mặt đang ướt của mình rồi đợi chờ xem ba đang đi vào trong đó để làm gì?
Một lúc sau ba đi ra, trên tay ba bây giờ là quyển sổ đỏ quyền sử dụng đất? Ba đi tới đặt xuống bàn, đáy mắt ba hơi sâu nhìn xuống trong luyến tiếc. Sau đó ba tôi thở dài rồi chặt lưỡi nói