Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh

Chương 48



Chị đó vừa nói vừa chỉ, tôi cũng nheo mắt nhìn theo. Trước mắt tôi Diệp đang đứng cạnh Quân cô ta nảy cái bụng đang nhô tròn của mình về phía mẹ Phong và Hồng rồi trừng mắt lớn tiếng thách thức nữa

-Bà ngon thì nhào vô đây mà đánh tôi. Đánh làm sao cho tôi sảy thai c.h.ế.t cái của nợ này luôn đi cũng được. Nè đánh đi...đánh đi...

Nghe Diệp thách thức mẹ Phong càng tức sôi m.á.u hơn. Mặt bà đỏ ngầu hai mắt long lên sòng sọc, chắc không nhịn nổi trước sự láo toét của con Diệp và rữa nhục dùm cho con trai mình nên bà lao thẳng về phía con Diệp.

Tất cả mọi người đứng ngoài ai cũng nín thở ngó xem mẹ Phong có đánh con Diệp hay không và con Diệp với Quân sẽ chống đối thế nào, và tôi cũng thế cũng hồi hộp đứng xem mọi chuyện sẽ ra sau. Tuyệt nhiên chẳng một ai đứng ra can ngăn cả, cũng bởi vì thái độ của con Diệp quá ư đáng ghét, ngoại tình đã sai lè ra rồi thế mà còn lên giọng thách thức lại thì có bị đánh cũng là đáng đời mà thôi.

Trong khi mọi người đổ xô ngó về nhân vật chính là con Diệp thì tôi lại không bỏ qua Quân. Tôi muốn biết coi Quân có yêu con Diệp thật lòng hay không và sẽ xử lý mọi chuyện thế nào, nhưng khi tôi vừa nhìn sang thì vô tình Quân cũng lia mắt qua nhìn thấy tôi. Nét mặt cực kỳ bình thản và còn nháy mắt với tôi nữa, tôi nhíu mày lại đơ mắt ra nhìn, biểu cảm này của Quân thật sự tôi chẳng thể nào đoán nổi.

Ngay khi mẹ Phong lao đến thật gần con Diệp dững tưởng sẽ có một trận ẩu đã lớn sảy ra thì bất ngờ Hồng đằng sau chạy đến con bé kéo mẹ mình lại rồi can ngăn.

Có ánh mắt thất vọng, có ánh mắt bất mãn, có người thở phào, và đâu có có người phát ra tiếng chửi bớt gào lên hỏi tại sao không đánh… thế nhưng mặc cho người ngoài thái độ như thế nào thì Hồng vẫn giữ thái độ mềm mỏng nhất. Con bé dịu giọng khuyên can mẹ mình

-Thôi mà mẹ, chị ta đã thế thì mẹ có đánh có chửi cũng chẳng được gì cả. Sau chuyện này mẹ cũng nên rút ra cho mình bài học đi ạ. Trước mẹ và chị ba ngay cả anh hai cũng hất hủi chị Hằng? Sự việc ngày hôm nay là quả báo của mẹ đó?

Mẹ Phong khựng cả người lại khi mà nghe Hồng nói, chắc bà cũng đã suy ngẩm lại những gì sai trái bà đã gây ra trước đây. Tôi nghe Hồng nói xong cũng đứng lặng người, cũng bởi vì đồng tiền, cũng vì môn đăng hộ đối đã khiến cho giữa con người với con người tạo ra hai ranh giới khác biệt nhau.

Nhìn thấy mẹ Phong không xông đến đánh mình nữa, Diệp không những không biết điều mà im miệng lại còn hất mặt lên chửi tiếp

-Ơ sao không nói gì nữa thế bà già? Tôi nói cho bà biết tôi ngán thằng con trai bà lắm rồi, từ khi cưới tôi về suốt ngày rựu chè be bét, lại cứ vắng nhà chẳng quan tâm gì đến tôi thì sao tôi chịu nổi cho được. Bây giờ…

Vừa nói Diệp vừa quay sang đưa tay lên vuốt lấy n.g.ự.c của Quân rồi lả lơi nói tiếp

-Bây giờ tôi có người mới rồi nên bà về mà nói với thằng con bà mau chóng ký đơn ly dị giải thoát cho tôi đi. Sau này đứa con này đẻ ra tôi trả về cho bà nuôi. Không bao giờ tôi dành đâu!



-Mày...Mày…

-Mày cái gì mà mày. Thôi chào tạm biệt nha bà già?

Nói rồi Diệp lên xe cho Quân chở đi để lại nơi này mẹ Phong đứng đó khuỵ xuống luôn giữa đường trong sự ăn năn muộn màng, Hồng đứng cạnh mẹ con bé chẳng nói gì nữa chỉ im lặng đỡ mẹ mình lên.

Mọi chuyện dần gác lại, tất cả mọi người cũng tản ra, hai bên đường bây giờ thông thoáng với hai hàng cây xanh che bóng mát lên đầu. Tôi cũng thở dài định quay đi thì bất ngờ đằng sau Hồng cất tiếng họi

-Chị Hằng?

Tôi nghe tiếng Hồng nên liền khựng chân sau đó quay lại, Hồng đi tới chỗ tôi em nói

-Lâu rồi em lên Sài Gòn học nên không có dịp gặp chị, dạo này chị khỏe không?

Tôi cười cười nhìn em rồi gật đầu, thật ra từ khi về nhà chồng, mặc dù người trong nhà Phong đều đối xử tệ với tôi nhưng duy nhất Hồng là thương tôi thôi. Nên dù không còn là chị dâu của em nhưng tôi quý em lắm

-Chị khỏe cảm ơn em nha. Lâu rồi không gặp nay thấy em xinh lắm đấy?

-Hì chị hai...à chị quá khen rồi.

-Chị khen thật mà, thôi cũng muộn rồi chị về trước nha.

-Dạ tạm biệt chị?
— QUẢNG CÁO —