Tôi đi vào phòng hiệu trưởng ngồi, nước mắt lần lượt chảy dài không cách nào kiểm soát được. Cho đến khi chờ tầm 1 tiếng đồng hồ sau thì cuối cùng tôi cũng thấy cô hiệu trưởng đi vào. Trên tay cô đang cầm một xấp hồ sơ và một phong bì trên tay, tôi cứ nghĩ đó là hồ sơ của một giáo viên mới xin vào ai ngờ đến khi thấy cô đặc nó lên bàn, tôi mới ngỡ ngàng hiểu ra đó là hồ sơ cá nhân của chính tôi
-Cô...cô ý cô là?
Tôi run run cất giọng hỏi. Cô hiệu trưởng chỉ nhìn tôi liên tục thở dài
Đặt hai tay lên bàn cô nói
-Chuyện lúc sáng em đã chứng kiến chắc em hiểu cô đang muốn nói gì đúng không Hằng?
Tôi như kích động khi nghe cô bảo thế, hai tay tôi bất chợt run lên bần bật, cả khuôn miệng cũng va vấp vào nhau mãi mới có thể lấy lại bình tĩnh mà giải thích cho cô nghe
-Nhưng mà mọi chuyện có liên quan gì đến em đâu cô, miệng của họ họ muốn nói sao chả được, quan trọng là em em không có làm gì có lỗi cả, và em cũng chưa một lần làm sai quy định của nhà trường thế thì cô lấy lý do gì để đuổi em hả cô?
-Cô biết em không làm sai quy định, cũng biết em rất giỏi nhưng em thấy đó bao nhiêu phụ huynh yêu cầu cho em nghỉ việc, nếu em không nghỉ thì họ sẽ không cho con họ học ở đây nữa. Ngoài kia bao nhiêu trường đang mở, nếu cô không xử lý tốt chuyện này thì làm sao phụ huynh tin tưởng nhà trường được em. Nhưng cô nghĩ họ nó cũng đúng một giáo viên đời tư rất quan trọng, em như thế nào nên họ mới phản đối gay gắt như vậy thôi. Em cũng nên nhìn nhận lại mình đi.
-Cô? Cô suy nghĩ kỹ lại đi cô. Trong chuyện này cũng đâu phải do em ạ?
-Thôi không nói nữa đây là tiền lương tháng này của em. Hi vọng em hiểu và thông cảm cho nhà trường.
Tôi như c.h.ế.t lặng khi nghe những lời nói từ phía cô hiệu trưởng, tôi uất ức nhưng biết rằng có cố giải thích thế nào đi nữa thì cô cũng chẳng nghe thế nên tôi chỉ biết bất lực ngồi nghe cô nói. Và rồi khi tôi rời đi trên tay chỉ cầm những giấy tờ quan trọng mà trường đã giữ của mình với số tiền lương được nhân hai trong tháng.
Bước ra khỏi trường, bầu trời đối với tôi bỗng như một màu u ám, vừa chạy xe tôi vừa đưa tay lau nước mắt, rồi lại tự cười đau đớn. Xinh đẹp, học thức cao, nghề nghiệp ổn định. Tôi có tất cả những gì mà ngoài kia bao người mơ ước. Thế nhưng bây giờ tôi nhận lại được gì? Một hôn nhân đổ vỡ, một nghề nghiệp bị vùi dập...Tôi thất bại, thật sự đã thất bại rồi.
Về đến nhà, tôi lầm lũi đi vào, đôi mắt sưng húp chẳng mảy may quan tâm những người thợ xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Chắc là họ bất ngờ vì không hiểu sao tôi đang đi làm lại về nhà ngay giờ này.
Bên ngoài tiếng mấy người thợ nói chuyện rôm rả, tiếng gạch va vào nhau lộp cộp còn tôi nằm vật ra giường ở bên này,kéo chăn trùm kín người, rồi tôi nức nở khóc trong đó. Thật sự lúc này đây tôi cũng không hiểu cảm xúc của mình đang thực sự như thế nào nữa, chỉ thấy vô cùng chán chường khi mọi chuyện xui xẻo lại ập vào với tôi trong một thời gian vô cùng ngắn ngủi nó khiến cho tôi chẳng đủ thời gian để chống đối lại. Cuối cùng để lại trong tim tôi còn đó là những nỗi mệt nhoài…
Tôi nằm một lúc thì ba tôi đi vào. Ba đứng bên giường giọng nói buồn bã lên tiếng
-Lúc nảy ở ngoài chợ ba nghe mọi người ồn ào nói về chuyện của con. Có đúng không Hằng?