Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh

Chương 59



Tôi từ từ kéo chăn ra rồi ngồi bật dậy đối diện với ba. Tôi sụt sùi hồi lâu, gương mặt ướt nhòa nước mắt và nói

-Con cũng không hiểu tại sao họ lại đồn đoán như thế nữa ba ạ. Trong khi đó đâu phải họ không biết gia đình Phong như thế nào? Tại sao họ lại đổ mọi tội lỗi lên đầu con cơ chứ?

-Không phải do họ tự nhiên nói đâu con. Là do con Quyên em thằng Phong đó…?

Là do Quyên? Tôi ngạc nhiên tột độ nhìn ba, chăm chú lắng nghe ba tôi kể lại mọi chuyện. Càng nghe tôi đi từ bất ngờ này qua bất ngờ khác. Và rồi sau khi nghe xong câu chuyện. Tôi nhanh chóng bật dậy rồi tỏ ra vô cùng tức giận. Nhanh chóng dẫn xe ra khỏi nhà và chạy đi…

Con đường quen thuộc mà ngày xưa mỗi khi đi qua tôi thường nôn nao trong lòng thế nhưng bây giờ chỉ còn lại trong tôi là sự thù hận không nói thành lời. Vừa chạy xe, lồng n.g.ự.c tôi vừa đập mạnh, nó dồn dập đến mức muốn hối thúc tôi đi nhanh qua đó để gặp con Quyên mà bóp cổ cho nó c.h.ế.t tôi mới hả giận.

Không phải tự nhiên tôi lại hận thù một người nhiều như thế, nhưng là do nó, mọi chuyện từ khi tôi quen và yêu Phong cho đến khi tôi về làm dâu làm vợ anh nó, cũng là do nó gây ra những chuyện chia lìa, là do nó nên cuộc đời tôi bị vùi dập. Cứ nghĩ khi tôi rời khỏi gia đình nó nó sẽ hả dạ mà không gây chuyện với tôi nữa. Thế nhưng không? Càng ngày nó như hồn ma đeo bám tôi, đến ngày hôm nay, nó đã coi sự nhẫn nhịn của tôi là vô nghĩ thì tôi cũng không cho phép mình nhịn nó thêm một lần nào nữa đâu.

Đá chống xe xuống dựng giữa sân tôi nhanh chân đi vào , cả người hừng hực cơn nóng giận. Cùng lúc vừa hay thấy Phong đang từ trong nhà dẫn xe ra, nhìn thấy tôi Phong không khỏi bất ngờ cứ dụi mắt nhìn mãi. Chắc là anh ta không ngờ là tôi sẽ sang đây lần nữa. Mất mấy giây để nhận ra rõ ràng là tôi Phong ngập lập tức dựng chiếc xe lại rồi anh ta đi tới, đứng đối diện với tôi Phong niềm nở nắm lấy tay tôi rồi hỏi han dồn dập

-Hằng? Sao...sao em lại sang đây, có phải em suy nghĩ kỹ rồi nên em quay về không hả Hằng?

Trái với ánh mắt tràn ngập sự hy vọng của Phong, tôi lạnh lùng rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay ấy. Tôi nghiêm túc nhìn Phong rồi lớn tiếng hỏi

-Con Quyên có nhà không? Anh cho tôi gặp nó đi.

Phong bị tôi phũ phàng rút tay ra gương mặt anh ta đông cứng lại, rồi gượng gạo trả lời

-Con Quyên còn trong phòng. Em gặp nó có chuyện gì không Hằng? Hay là em lại bàn ngồi uống trà nói chuyện cùng với anh nha Hằng. Mấy tháng nay anh nhớ em lắm

-Tôi không muốn nói chuyện với anh. Kêu con Quyên ra đây?



Tôi bực mình nên quát lớn, Phong nhìn thái độ giận dữ của tôi nên không nói gì thêm nữa. Anh ta định quay vào trong nhà gọi con Quyên ta, nhưng Phong vừa quay chân thì từ trong nhà con Quyên đã bước ra, bộ đầm ngủ hai dây xốc xếch, đầu tóc hơi rối, khuôn miệng còn ngáp ngắn ngáp dài biểu hiện chưa tỉnh cơn buồn ngủ hẳn. Nó đi ra chưa nhìn rõ là tôi đang đứng nên chỉ càu nhàu với riêng Phong

-Anh hai làm cái chi mà ồn ào dữ vậy hả? Hồi khuya này em đi chơi về trễ anh hai có thể nói bạn anh giữ im lặng cho em được hay không hả?

Trông thấy con Quyên, tôi không để Phong kịp lên tiếng tôi liền khoanh tay trước ngực, thái độ bình thản nhưng trong lòng tôi lại đang dậy sóng cuồn cuộn như bão biển đang hoành hoành.

Tôi giữ cho mình bình tỉnh rồi trả lời nó

-Là tao đang ồn ào đây này? Mày tỉnh ngủ chưa đứng đây nói chuyện với tao.

Con Quyên ngẩng đầu nhìn lên khi nghe tiếng tôi. Lại thấy tôi đang đứng trước nhà nó nó giật b.ắ.n cả người. Cơn buồn ngủ và cái mặt ngáo ngơ cũng liền bừng tỉnh hẳn. Mặt nó tái đi rồi lắp bắp hỏi tôi

-Chị...chị...đến đây làm gì hả? Ai...ai cho chị vào nhà tôi.

Tôi đi tới gần nó rồi đanh giọng nói

-Kiếm chuyện với mày!

Con Quyên lấm lét trả lời

-Kiếm chuyện gì chứ… tôi tôi liên quan gì đến chị?

Tôi thẳng thừng lên tiếng

-Mày có chắc là không liên quan đến tao không? Mấy hôm nay mày đã nói gì với người khác về tao hả? Đừng nói không có. Mở miệng ra nói không có tao tát gãy răng đấy!
— QUẢNG CÁO —