Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh

Chương 62



Tôi vừa trả lời con Quyên vừa nhấn phím gọi. Tiếng tút túi nhanh chóng được vang lên cũng là lúc con Quyên như nổi điên. Nó nhào đến chụp ngay chiếc điện thoại của tôi rồi quăng mạnh xuống đất vỡ tan tành. Nó liên tục lên tiếng

-Chị không có quyền gọi cho Tuấn, chuyện này là chuyện của tôi và chị không liên quan gì đến anh ấy cả? Chị định gọi anh ấy đến để nói xấu tôi cho anh ấy nghe đúng không? Chị là đồ độc ác, lâu lắm rồi tôi mới tìm ra được một người thích hợp với mình. Tôi sẽ không bao giờ để cho chị xen vào phá hoại đâu.

Nhìn chiếc điện thoại nằm dưới đất, tôi càng nổi nóng hơn với sự cố chấp đến vô lý của con Quyên. Nhanh chóng tôi tiến đến dùng hết sức liên tục vả vào mặt nó. Tôi gằn giọng

-Mày điên rồi, để tao trị cho mày hết điên. tao chưa từng thấy ai yêu mà điên cuồng như mày, bất chấp sai trái ai mày cũng nghi ngờ hết. Mà chưa chắc người ta có yêu mày hay không nữa.

Con Quyên đứng nhìn tôi, nghe tôi nói nó càng cười ha hả như một con điên. Rồi nó lao vào cấu xé tôi như một tội đồ đồ và luôn miệng hăm dọa tôi nữa

-Lần này tôi sẽ cho mọi người xung quanh biết thêm về chị họ sẽ biết chị là một giáo viên nhưng vì dành trai mà đánh lộn với em chồng. Lúc ấy chắc sẽ đẹp mặt lắm đó chị dâu à? Ha ha ha

-Mày…? Tôi thở mạnh rồi định dang chân đạp mạnh nó ra, nó điên rồi, con người không có lý trí như nó có đánh có chửi tôi nghĩ cũng chỉ vô dụng. Có khi đánh xong tôi lại bị buộc vào tội cố tình đánh người tâm thần nữa nên tôi nghĩ sẽ không hơn thua với nó nữa mà sẽ nhờ vào pháp luật nghiêm trị nó. Chứ tôi không thể nào để mặc cho nó tát oai tát quái rồi vu khống tôi như thế mãi được. Nhưng không ngờ khi tôi vừa định đẩy nó ra thì phía sau tôi Phong đã nhanh chóng đi tới kéo con Quyên ra khỏi người tôi. Anh ta xô nó một cái mạnh khiến nó ngã chổng vó ra sân. Vừa hay bên ngoài cũng có tiếng xe máy đang chạy vào.

Tôi nhìn ra ngoài, không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra là Tuấn lại chạy sang đây. Vừa đá chống xe xuống, gương mặt điển trai đến quen thuộc ấy chẳng mảy may nhìn mọi người xung quanh, hỏi coi tình hình là thế nào.

Tuấn chỉ dùng ánh nhìn lo lắng dáng chặt vào người tôi, quan sát tôi từ dưới lên trên sau đó dừng lại nơi gương mặt đầy mồ hôi và có mấy vết trầy vì đánh nhau với con Quyên.



Giữa chốn bao người Tuấn không nói không rằng chỉ thở mạnh một hơi cứ thế đưa tay kéo trọn tôi vào người Tuấn rồi ôm chặt.

Tôi hơi khựng lại trước hành động này của Tuấn. Trái tim trong lồng n.g.ự.c cũng vội vã đập lên từng nhịp mạnh mẽ khi mà bên cạnh tôi hơi ấm của Tuấn đang âm thầm bao phủ.

Bên kia nhìn cảnh tượng này Phong có chút buồn bã nhưng anh ta chẳng nói gì chỉ quay mặt đi không nhìn chúng tôi. Giờ phút này tự dưng tôi lại thấy thương cho Phong. Sau tất cả một người đàn ông nhu nhược và không có chính kiến thì người chịu thiệt thòi lại chính là anh ta.

Còn Quyên, nó nhìn thấy tôi và Tuấn ôm nhau, hai mắt nó càng hằn lên những tia giận dữ và đầy tính sát thương. Nó nhìn tôi càng nhìn lại càng thêm chán ghét. Nhưng giờ phút này không hiểu sao nó lại không chửi đổng lên như nãy giờ nữa. Mà ngược lại nó cứ nhìn chúng tôi rồi nghẹn ngào thốt ra lời

-Anh Tuấn chị ta là chị dâu của em, chị ta với anh hai em đã mặn nồng rồi. Anh làm như thế anh không thấy xấu hổ hả anh Tuấn?

Tuấn nghe nó nói, chẳng những Tuấn không buông tôi ra, ngược lại Tuấn còn ghì chặt tôi vào n.g.ự.c Tuấn hơn. Rồi Tuấn nhìn con Quyên Tuấn nói thẳng

-Yêu một người không có gì là xấu hổ cả. Chỉ có những kẻ chuyên đi nói xấu người khác, chuyên ganh ghét người khác mới thấy xấu hổ thôi em?

-Anh Tuấn?

-Anh đã nhận được rất nhiều tin nhắn em gửi cho anh. Anh không hiểu tại sao em lại có số điện thoại của anh. Nhưng anh cũng nhớ rất rõ anh đã trả lời rất rõ ràng với em là anh không thích em rồi. Tại sao em còn cố chấp đặt chuyện rồi vu khống cho Hằng vậy Quyên. Cùng phận phụ nữ với nhau, không thương thì thôi, anh không nghĩ em lại đố kỵ ghen ghét với Hằng như thế.
— QUẢNG CÁO —