Tôi sững sờ, tâm can như c.h.ế.t lặng, cả gia đình ai ai chứng kiến đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Mẹ Tuấn đi tới ngồi cạnh, rồi dịu giọng trả lời con trai mình
-Đó là Hằng? , con không nhớ gì sao Tuấn?
Tuấn nhíu mày nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã, rồi trong giây lát chỉ một mực lắc đầu
-Con không quen?
-Con nhớ lại đi Tuấn? Hằng là bạn gái con đấy?
Vừa nói xong mẹ Tuấn có nhìn tôi nháy mắt, còn tôi tôi đứng hồi hộp chờ đợi Tuấn trả lời. Thế nhưng chỉ nhận lại từ Tuấn là sự phũ phàng
-Bạn gái? Mẹ có nhớ lộn không? Con làm gì có bạn gái hả mẹ?
-Tuấn con nhớ kỹ lại đi con. Trước đây con từng nói với mẹ con yêu con Hằng mà? Ráng nhớ lại đi con?
-Con yêu cô ấy hả mẹ?sao con không nhớ gì thế này?
-Ừ con đã nói với mẹ như thế đấy Tuấn, con con không còn chút ấn tượng gì với con Hằng sao con?
-Con không nhớ mẹ à? Chắc là trước đây con có yêu cô ấy, nhưng giờ thì con không còn chút ký ức nào cả? Làm sao để tìm lại ký ức đó hả mẹ?
Tuấn vừa nói vừa đưa tay lên ôm lấy đầu mình tỏ vẻ đau đớn. Ba mẹ Tuấn đứng nhìn con trai mình bất lực, mẹ Tuấn đau lòng nên liền gục đầu vào n.g.ự.c ba Tuấn mà nấc lên.
Tôi đứng cạnh bên, nghe Tuấn nói tim tôi cũng bất giác quặn lên vì đau đớn. Không ngờ khi mất đi trí nhớ Tuấn vẫn có thể buông ra một lời nói khiến cho tôi vô cùng hổ thẹn như vậy " Trước đây con có yêu cô ấy , nhưng giờ đây con không còn chút ký ức nào cả?"
Vừa nhớ lại tôi vừa rơi nước mắt, tâm can tôi dằn xé, từng giọt đau lòng đọng lại nơi khóe mi đang ướt nhòa. Trên đời này có một thứ gọi là khổ tâm và giữa đôi và Tuấn đang giữ chặt cái khổ tâm trong lòng mà chưa vơi đi được. Yêu cũng khổ mà không yêu cũng khổ bởi vì tâm can nó cứ dằn xé rồi mãi chẳng thể quyết định lựa chọn cho mình một lối đi đúng đắn ngất.
Tôi ngẫm nghĩ đúng là giờ đây Tuấn không còn chút ký ức nào với tôi cũng phải, bởi vì thời gian trước tôi có bao giờ nói ra câu tôi thương Tuấn bao giờ đâu?
Lòng tôi quặn thắt, cổ họng nghẹn đắng, rồi trong giây lát tôi từ từ đi tới. Đứng thật gần với Tuấn, tôi mấp mấy đôi môi nói ra những lời chân thành
-Nếu Tuấn đã không còn chút ký ức nào? Vậy Tuấn có thể cho phép Hằng tìm lại ký ức giúp cho Tuấn có được hay không?
Tôi đặt ra câu hỏi, nhưng trong thâm tâm lại đã có câu trả lời. Và tôi nghĩ chắc Tuấn sẽ không chấp nhận vì với một người vừa mất đi trí nhớ việc cho một người lạ ở cạnh người ta sẽ không chấp nhận đâu. Thế nhưng trái với cái suy nghĩ của tôi. Bất ngờ ai ở trong phòng cũng đều ngạc nhiên khi mà thấy Tuấn gật đầu ngay sau khi tôi lên tiếng. Tôi còn thấy rõ môi Tuấn hơi cong lên khi nhìn tôi nữa.
-Vậy cũng được, nếu cô thật sự là người yêu tôi thì tôi cho cô thời gian để chứng minh đấy. Nhớ là chứng minh phải thật nhiệt tình. Bằng không phí thời gian lắm.
Tôi nghe Tuấn trả lời, ánh mắt không khỏi lườm Tuấn vì chẳng có ai mất trí nhớ mà lại khôn như Tuấn. Thế nhưng có mọi người ở đây, nhất là có ba mẹ Tuấn nên tôi không dám nói gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu đồng ý với Tuấn thôi.
Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi vẫn còn tiếp diễn khi tôi đang quan tâm hỏi Tuấn có bị đau ở đâu nữa không, Tuấn cũng thản nhiên trả lời tôi là Tuấn không? Chẳng đau ở đâu cả ngoài việc không nhớ đến tôi. Tôi bĩu môi, cái mặt Tuấn thật sự tôi chẳng thể tin được vì không thể nào ai Tuấn cũng nhớ lại chỉ quên mỗi mình tôi cơ chứ? Đúng là vô lý mà.
Đúng lúc này bất ngờ bên ngoài có người đi vào. Tôi và cả nhà quay mặt nhìn ra, trước mắt tôi là Quyên và mẹ của nó.
Quyên thì nó đứng thập thò ngoài cửa không dám đi vào. Chỉ có mẹ nó, bà ta mặc một bộ đồ màu xanh dương rất đơn giản, gương mặt lộ rõ nét mệt mỏi đang bước từng bước tiến đến chỗ Tuấn. Rồi cất tiếng
-Chào cả nhà?
Ba tôi gặp bà ông liền không giấu được cơn giận liền bước tới gắt lên
-Mẹ con mấy người còn dám vác mặt đi tới đây à?
Bà nhìn ba tôi cúi mặt
-Tôi thật lòng xin lỗi anh?
-Hứ...mẹ con nhà các người là loài ác độc thì làm sao biết xin lỗi được chứ?