Gia đình Tuấn rộng lượng không trách cứ thật sự khiến tôi cảm động đến rơi nước mắt, trước khi bà về tôi còn ôm chầm mẹ Tuấn mà khóc nấc lên. Bà đang lo lắng cho con trai nhưng đối với tôi là lại ôn nhu ôm tôi vào lòng, cám cảnh sống chung với mẹ chồng từ đây đã xóa nhòa trong tư tưởng của tôi. Tôi không còn sợ bà nữa, nếu có cơ hội một lần nữa chắc chắn tôi sẽ nguyện được làm con dâu của bà.
...Những ngày kế tiếp hai bác và ba tôi ngày nào cũng vào xem coi tình hình sức khỏe và đem cơm cho tôi, thế nhưng chỉ nhận lại nỗi buồn là Tuấn vẫn nằm im đó chẳng hề có dấu hiệu tỉnh lại…
-Thằng Tuấn vẫn không có động tĩnh gì hả Hằng?
-Dạ. Vẫn chưa ạ?
-Khổ thân thằng nhỏ, nhưng thôi người tốt chắc chắn sẽ không sau đâu con. À mà con cũng giữ sức khỏe nhé, mới mấy hôm nhưng gầy hẳn ra rồi. Thằng Tuấn nó mà tỉnh lại thấy con thế này nó lại không vui.
-Dạ con cảm ơn bác.
Ngồi bên cạnh, khi ba mẹ Tuấn lại đã về. Tôi đưa muỗng cơm lên miệng nuốt vội cho qua cơn đói. Thế nhưng vừa ăn trôi xuống miệng thì tôi lại buồn, vì chẳng biết đến khi nào Tuấn mới ngồi dậy, nói nói cười cười với tôi như trước nữa.
Nuốt xong muỗng cơm, tôi cầm tay Tuấn, đang xen trong bàn tay to lớn ấy là bàn tay nhỏ của tôi. Rồi mắt tôi chợt nhòa đi, tôi nhìn Tuấn huyên thuyên chỉ mình ênh
-Mấy hôm rồi Tuấn vẫn nằm đó, mọi người ai cũng lo lắng cho Tuấn cả Tuấn có biết hay không hả?
-Tuấn tỉnh lại đi, Tỉnh lại mà nhìn Hằng đây này?
-Tuấn tỉnh lại đi, Tuấn biết không mấy ngày Tuấn nằm viện Hằng mới nhận ra mình có tình cảm với Tuấn rồi. Từng nhịp tim Tuấn thở, Hằng cũng thẩy đau lòng, Hằng cần Tuấn, cần Tuấn mở mắt, cần Tuấn trở lại bình thường như trước ai nói Hằng ích kỷ cũng được. Hằng chỉ muốn Tuấn bên cạnh bảo vệ Hằng thôi. Không có Tuấn Hằng sẽ thấy trống trải và cô đơn lắm.
Tim tôi nghe như từng nhịp thắt lại, cứ ngồi nói một mình nhưng chẳng nghe đáp lại. Và rồi không kìm lòng được tôi lại gục đầu xuống áp vào tay của Tuấn mà khóc nấc lên.
Bất ngờ lúc này tôi cảm nhận bàn tay Tuấn hơi động đậy? Thoáng ngạc nhiên tôi liền ngước đầu lên, liên tục đưa hai tay ra lau đi nước mắt cho tỉnh táo rồi cố im lặng nhìn xuống bàn tay Tuấn một lần nữa.
Từng ngón tay khẽ lay động, vô thức tôi như vỡ òa liền vội vàng nắm chặt lấy tay của Tuấn rồi liên tục nói
-Tuấn Tuấn tỉnh rồi có đúng không? Tuấn mở mắt ra đi nè…
Vẫn không có tiếng trả lời. Bàn tay Tuấn lại trở về trạng thái bình thường như mấy ngày hôm nay, đôi mắt lại nhắm nghiền. Tôi có hơi thất vọng nhưng rồi nhanh chóng chạy đi thông báo cho bác sĩ biết.
Chạy sang phòng cấp cứu tôi hồ hởi báo cáo về tình trạng của Tuấn và các bác sĩ cũng cấp tốc chạy sang. Họ khám tổng thể hết từ người Tuấn sau đó quay sang nói với tôi
-Tình hình cậu ấy tiến triển tốt rồi. Chắc sẽ tỉnh trong thời gian gần nhất.
-Dạ cảm ơn bác sĩ. Nghe vậy em mừng quá.
-Ừ, tôi vẫn nhắc lại câu nói sau khi tỉnh lại chắc chắn não cậu ấy sẽ để lại di chứng. Cô và người nhà nên chuẩn bị tinh thần phòng trừ trường hợp cậu ta mất trí nhớ.
Bác sĩ ra ngoài, tôi bất lực ngồi khuỵu xuống sau khi nghe cái thông báo đó. Nhưng rồi sau khi bình tâm lại tôi chỉ mong muốn Tuấn mau mau tỉnh lại. Nếu Tuấn mất đi ký ức tôi hứa với lòng tôi sẽ vẫn chấp nhận ở bên cạnh Tuấn, và sẽ sẵn sàng tìm lại ký ức mang về cho Tuấn.
…
Đúng như lời bác sĩ nói sau 2 ngày kế tiếp thì Tuấn cũng tỉnh lại. Giây phút Tuấn mở mắt ra đều có sự chứng kiến của mọi người. May mắn thay sau một lúc tỉnh táo lại thì nhìn ai Tuấn cũng nhớ và nói chuyện rất bình thường như chẳng có chuyện gì?chỉ xui xẻo thế nào khi nhìn thấy tôi. Tuấn lại trơ mắt ngó rồi lạnh lùng buông ra mấy chữ.