Pháp Sư Harry Truyện

Chương 454: Không Đề ( Thủy Một )



Chương 452 : Không Đề ( Thủy Một Chương )

" Harry ngươi không cần kinh ngạc, như ngươi đã thấy ổ khóa ở trước mắt chúng ta không phải một cái ổ khóa bình thường mà là một vật phẩm Luyện Kim Thuật được tạo ra nhằm mục đích bảo vệ cho Tàng Bảo Thất của Học viện, ngươi đừng thấy nó bình thường mà xem thường, lực lượng phòng ngự của nó vô cùng lợi hại đó. Nếu như ở trong tay không có được chiếc chìa khóa đặc biệt trong tay ta thì có rất ít người trên đời có rất ít người có thể mở được nó ra, cho dù có là cường giả đẳng cấp Truyền Kỳ cũng giống như vậy! "

Trong lúc Harry còn đang chìm trong nghi hoặc của bản thân Hiệu trưởng Albus đã lên tiếng trầm giọng mà nói.

" Ngay cả cường giả đẳng cấp Truyền Kỳ cũng không thể mở ra được nếu không có chìa khóa? Ổ khóa này lợi hại như vậy hay sao? " Harry nghe vậy chớp chớp mắt một chút rồi hòi : " Hiệu trưởng thật ra ai là người đã chế tạo ra ổ khóa này vậy, đó chắc chắn phải là một vị nhân vật phi thường, phi thường lợi hại có phải hay không? "

" Đây là đương nhiên! " Hiệu trưởng Albus gật đầu một cái rồi nói : " Người chế tạo ra ổ khóa này quả thật là một vị nhân vật vô cùng, vô cùng, lợi hại thậm chí có thể được xem như là một trong các nhân vật lợi hại nhất ở trong Đế quốc, không, phải nói là trên cả Đại lục mới đúng vị đó chính là Hiệu trưởng đầu tiên của Học viện chúng ta cũng là cái người sáng lập nên Học viện, Huyền Thoại cường giả trong truyền thuyết Goslim đó, từ khi Tàng Bỏa Thất được thành lập nó đã được dùng để khóa nơi này rồi! "

" Thì ra người chế tạo ra cái ổ khóa này lại chính là Hiệu trưởng Goslim a, khó trách nó lại tinh xảo như vậy! " Nghe được lời nói đó Harry kêu lên một tiếng.

Chỉ có điều rất nhanh đột nhiên hắn lại phát hiện ra một chuyện kinh ngạc mà nghĩ : " Đợi một chút đã! Hiệu trưởng Albus nói là cái ổ khóa này là do Hiệu trưởng Goslim đích thân chế tạo ra đã được dùng khóa Tàng Bảo Thất này từ lúc nó được thành lập, như vậy không phải nó tồn tại đã được hơn một nghìn năm rồi sao, làm thế nào mà nó có thể bảo tồn được vẻ ngoài hoàn hảo như vậy? Cho dù đối với các Pháp Sư thì có rất nhiều cách để giữ cho vật phẩm tồn tại lâu hơn so với người bình thường, trong nhiều ngày, nhiều tháng thậm chí là nhiều năm mà không gặp phải vấn đề gì bằng Ma pháp, nhưng mà Ma pháp có lợi hại đến đâu cũng có hạn độ, việc bảo tồn một vật phẩm nhất là một vật phẩm Luyện Kim Thuật lên tới nghìn năm mà không làm cho nó thay đổi một chút nào thật đúng là đáng kinh ngạc! "

Nghĩ đến đây Harry không khỏi nhớ lại những Khôi Lỗi Thú mà mình đã gặp được ở trong Động Phủ của Will Conner trong Sơn cốc Sương Mù, những Khôi Lỗi Thú đó cũng đã được chủ nhân của bản thân sử dụng Ma pháp bảo vệ giúp tránh tác động của thời gian, nhằm giúp nàng ta bảo vệ Động Phủ.

Nhưng trải qua nghìn năm thời gian trên người bọn chúng cũng khó tránh khỏi xuất hiện những dấu hiệu bị ăn mòn hỏng hóc không nhẹ. Phải nhờ Elizabeth sửa sang lại mới có năng lực phát huy ra thực lực toàn thịnh. Vậy tại sao cái ổ khóa này đã trải qua nghìn năm vẫn không có một chút thay đổi gì nhìn qua vẫn giống y như là một cái ổ khóa bình thường, không có bất cứ cái thay đổi gì dù là nhỏ nhất, lý do của việc này thật ra là gì?

Là do ở đây trong hơn một nghìn năm qua đã có rất nhiều người thay nhau sử dụng Ma pháp bảo vệ nó, hay là chiếc ổ khóa này được chế tạo thành từ một loại tài liệu gì đó quý hiếm khiến nó có thể miễn nhiễm với thời gian?

" Harry có phải là ngươi đang suy nghĩ tại sao cái ổ khóa này đã ở đây được một nghìn năm thời gian mà vẫn hoàn chỉnh vô cùng, không hề bất cứ dấu vết nào của thời gian tàn phá hay không? "

Đột nhiên vào lúc này bên tai Harry lại lần nữa vang lên một tiếng nói, người lên tiếng vẫn là Hiệu trưởng Albus.

" Hiệu trưởng tại sao ngài lại biết ta đang suy nghĩ cái gì vậy? " Harry nghe vậy kinh ngạc mà hỏi một tiếng.

" Đó là bởi vì ta đọc suy nghĩ của ngươi đó! " Hiệu trưởng Albus trầm giọng nói.

" Cái gì? Ngài đọc suy nghĩ của ta? " Harry nghe vậy thì không nhịn được kinh hãi kêu lên một tiếng, hắn thật sự không thể nào tin tưởng được những gì mình vừa mới nghe được.

Hiệu trưởng Albus vậy mà lại lén lút âm thầm đọc lén suy nghĩ của mình, thật sự là khó tin!

Ông ta tại sao lại có thể làm như vậy được?

Harry hoang mang thầm nghĩ.

" Ha ha ha….. " Trong thấy vẻ bất an ở trên khuôn mặt Harry khóe miệng Hiệu trưởng Albus đột nhiên lại xuất hiện ý cười, cuối cùng ông ta không nhịn được mở miệng cười lớn, vừa cười vừa nói : " Harry nhìn vào vẻ mặt của ngươi hiện tại, chắc không phải là ngươi tin vào lời nói của ta cho rằng ta đã lén đọc suy nghĩ của ngươi chứ? Chuyện này làm sao mà có khả năng? Ta thân là Hiệu trưởng đương nhiệm của Học viện Goslim như thế nào lại có thể làm ra một chuyện như vậy đối với Học sinh của mình, cho dù bây giờ ngươi tốt nghiệp ra trường rồi đi chăng nữa chỉ cần ngươi vẫn là thành viên của Học viện này! Lại nói ngoài thân phận là thành viên của Học viện ra còn là Đệ tử duy nhất của bạn thân ta là Giáo sư Steve nếu như ta thật sự làm như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không tha cho ta đâu! "

" Phù! Làm ta sợ muốn c·hết! " Nghe được những lời ông ấy nói như vậy Harry mới thở phào ra một hơi, nhẹ nhõm nói : " Hiệu trưởng Albus xin ngài sau này tuyệt đối đừng có mà đùa giỡn bằng cách như thế này nữa, ta chịu không nổi kinh sợ đâu! "

" Biết rồi! Biết rồi! Ngươi yên tâm, sau này ta tuyệt đối sẽ không đùa giỡn với ngươi bằng cách như thế này nữa đâu. Ta có thể hứa đó! " Hiệu trưởng Albus nghe vậy gật đầu một cái trịnh trọng mà nói.

" Được rồi! Nếu như ngài đã nói như vậy thì ta sẽ tin ngài! " Thấy dáng vẻ trịnh trọng của ông ta như vậy Harry cũng không có nói thêm lời nào nữa, gật đầu một cái.

Hơi dừng lại một chút hắn lại tiếp tục nói : " À phải rồi Hiệu trưởng ngài còn chưa nói cho ta biết là tại sao ngài lại có thể biết được suy nghĩ ở trong lòng ta vậy? "

" Chuyện này sao? " Hiệu trưởng Albus mỉm cười một tiếng rồi nói : " Thật ra rất đơn giản! Ta sở dĩ biết được trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì là bởi vì ta đoán được! "

" Đoán được? " Harry kinh ngạc hỏi : " Hiệu trưởng Albus ngài làm sao có thể đoán được ta đang suy nghĩ cái gì chứ? Chẳng lẽ ta là người dễ đoán như vậy sao, tất cả những suy nghĩ ở trong lòng đều hiện ra ngoài mặt, người khác chỉ cần nhìn qua một cái là có thể phát hiện ra rồi? "

" Không phải! " Hiệu trưởng Albus lắc đầu một cái nói : " Suy nghĩ của Harry ngươi tuy rằng là không có mức thâm trầm phức tạp nhưng cũng không phải là loại đơn giản đến mức đến mức đem tất cả suy nghĩ của mình hiển lộ ra ngoài mặt, để cho người ta vừa nhìn vào đã biết được ngay. Sở dĩ ta có thể biết được lúc này ngươi đang suy nghĩ cái gì là bởi tại vì bản thân của ta đã có một chút kinh nghiệm dẫn dắt những Học sinh mới tốt nghiệp như ngươi đi đến cái nơi Tàng Bảo Thất này, cho nên mới biết được suy nghĩ của ngươi khi nhìn thấy cái ổ khóa này, tại vì đại đa số Học sinh mới tốt nghiệp khi mới nhìn thấy sự ảo diệu của ổ khóa này đều lộ ra một cái b·iểu t·ình giống y như ngươi bây giờ, ta nhìn mãi cũng đã thành quen rồi! "

" Thì ra là như vậy! " Harry nghe vậy thì lộ ra một cái vẻ hiểu ra gật đầu một cái.

Tiếp theo sau đó hắn lại lên tiếng hỏi : " Vậy thì Hiệu trưởng Albus ngài có thể nói cho ta biết thật ra là cái ổ khóa này được làm bằng cách gì, tại sao qua hơn nghìn năm mà vẫn giống như mới được hay không? "