" Sở dĩ ta chú ý nhìn vào hai món Bảo Cụ ở trong tay ngươi như thế là bởi vì có một chút bất ngờ mà thôi! " Hiệu trưởng Albus nói.
Harry nghe vậy hai mắt chớp chớp, đôi môi hơi mở ra, muốn hỏi thăm Hiệu trưởng Albus xem thật ra hai món Bảo Cụ hắn lựa chọn có cái gì có thể làm cho ông ta bất ngờ?
Nhưng Harry còn chưa lên tiếng thì Hiệu trưởng Albus đã đem suy nghĩ trong lòng của mình ra nói : " Harry hai cái Bảo Cụ này ở trong mắt ta cũng không có điểm gì là đặc biệt cả, sở dĩ ta nói là cảm thấy bất ngờ đó là bởi vì không ngờ ở trong đống Bảo Cụ ở trong hầm ngươi lại chọn trúng hai món này mà thôi, theo như suy nghĩ ban đầu của ta thì một cường giả trẻ tuổi như ngươi đáng lý ra sẽ có hứng thú hơn với những Bảo Cụ có ẩn chứa lực lượng cường đại hơn chúng mới đúng! "
Nói đến đây Hiệu trưởng Albus nhìn Harry mà hỏi : " Ngươi có thể nói cho ta biết lý do tại sao ngươi lại đưa ra lựa chọn như thế được hay không? "
" Hiệu trưởng thật ra chuyện này cũng không có gì sở dĩ ta lựa chọn hai món Bảo Cụ này là bởi vì bọn chúng thích hợp với yêu cầu chiến thuật hiện tại của ta, hiện nay các loại Ma pháp ở trong kho dự trữ Ma pháp của ta tính ra thì có thể xem là vừa đủ để dùng, tuy rằng không dư ra nhưng cũng không có thiếu thốn, cho dù có đối diện với đối thủ hay kẻ địch nào chỉ cần đồng cấp, từ chính diện ta cũng không sợ, mặc dù không có nắm chắc một trăm phần trăm đánh bại đối phương nhưng ta tự tin mình sẽ có thể rút lui an toàn. Điều làm cho ta phải lo lắng là những đối thủ không đồng cấp với ta, hoặc là những đối thủ chuyên tu luyện theo đường lối thích khách sẽ ra tay đối phó với ta. Không ngại mà nói thật với ngài đối phó với những người đó bản thân ta không có tự tin một chút nào, đầu tiên hãy tạm thời bỏ những cường giả mạnh hơn ta qua một bên, chỉ tính riêng các đối thủ chuyên đi theo con đường thích khách cũng đủ làm ta nhức đầu rồi, những người như bọn họ một khi đã nhắm mục tiêu vào ta thì sẽ dùng đủ mọi cách để triệt hạ từ hạ độc, đến á·m s·át, không có gì là không làm, hơn nữa thủ đoạn của bọn họ rất là quỷ quyệt bí ần gần như không thể đề phòng được. Cho nên vì để đối phó với nguy cơ đó có thể tới tại trong tương lai ta mới cố tình lựa chọn hai món Bảo Cụ này, Mũ Trùm Trí Tuệ có khả năng giúp cho thần kinh phản ứng của ta tăng cường, trí não luôn ở trong trạng thái bình tĩnh nhất có thể phát hiện ra các loại ám chiêu đánh lén, còn về phần cái áo lót Kim Chúc Giáp mặc ở bên trong thì lại giúp ta phòng ngừa được những cái đòn đánh lén! "
Đối diện với câu hỏi do Hiệu trưởng Albus đưa ra Harry tuy có bất ngờ nhưng mà vẫn thành thật đáp, đem lý do bản thân chọn hai món Bảo Cụ ra nói lại cho ông ta biết.
" Thì ra là như vậy! " Nghe được câu trả lời Harry nói Hiệu trưởng Albus gật đầu một cái, tiếp theo khen ngợi nói : " Không ngờ ngươi còn trẻ mà đã suy xét vấn đề chu đáo như thế, quả thật không hổ danh là Đệ tử do Steve bồi dưỡng ra! "
" Hiệu trưởng ngài quá khen rồi! "
Harry không kêu ngạo chút nào từ tốn nói.
" Đó là ta lời nói thật, ngươi không cần phải khiêm tốn đâu! "
Hiệu trưởng Albus nói một tiếng rồi đưa tay giao lại hai món Bảo Cụ đang ở trong tay của bản thân cho Harry : " Đây là vật phẩm của ngươi, nhanh cất đi rồi chúng ta quay về, bây giờ có lẽ là Sư phụ của ngươi cũng đã chờ đợi ngươi đến sốt ruột rồi, đừng để hắn đợi lâu thêm nữa! "
" Vâng ạ! "
Harry đưa tay nhận lấy đồ vật của mình cẩn thận cất vào trong người rồi tiếp theo sau đó cùng Hiệu trưởng Albus cất bước quay lại chỗ toa xe đang đợi sẵn.
Sau khi cả hai leo lên trên xe ngồi vào vị trí của mình, Hiệu trưởng Albus đưa tay ghõ nhẹ vào thân xe một cái, cả toa xe lập tức phát ra một tiếng " két " vang dội rồi lao vụt đi.
Khi đi ra bên ngoài đại sảnh của không gian dưới lòng đất Hiệu trưởng Albus cùng với Harry lại đi lên trên thang máy theo đường cũ quay về.
Không biết có phải ảo giác của Harry hay không hay là do đã quen với cách vận hành của cái thang máy mà lần quay về này hắn lại cảm thấy là bản thân đang đi với một tốc độ nhanh hơn hẳn lần đi xuống trước đây.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chừng một lát là hắn đã quay trở lại căn phòng ban đầu trên đỉnh núi.
Đợi cho tất cả dưới chân ổn định lại rồi thì Hiệu trưởng Albus liền mở cửa dẫn theo Harry đi ra khỏi căn phòng.
Ở bên ngoài lúc này Sư phụ của Harry là Giáo sư Steve vẫn đang đứng đợi.
Trái với lời nói của Hiệu trưởng Albus dù là từ lúc Harry bước vào Tàng Bảo Thất thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng ông ta vẫn không có một chút biểu hiện là mất đi sự kiên nhẫn của bản thân một chút nào cả.
Đang đứng dựa lưng vào một cái cây thong dong ngắm mây bay trên trời, bộ dáng xem ra rất là nhàn nhã.
Cảm nhận được khí tức của hai người xuất hiện trở lại Giáo sư Steve mới từ từ thu hồi lại ánh mắt của mình, cúi đầu nhìn bọn họ kêu lên một tiếng : " Các ngươi quay về rồi! "
" Ừ! Chúng ta quay về rồi! "
Nghe được lời hỏi thăm của ông ta Hiệu trưởng Albus gật đầu một cái trả lời.
Hơi dừng một chút ông ta đột nhiên lại lên tiếng mà nói : " Nhìn bộ dáng của ngươi đứng đây đưa mắt ngắm nhìn trời xanh mây trắng, hình như là rất hưởng thụ thì phải, sự xuất hiện của hai người chúng ta không làm ngươi mất nhã hứng chứ? "
Đối mặt với lời nói đùa trêu chọc của Hiệu trưởng Albus sắc mặt Giáo sư Steve vẫn duy trì sự bình tĩnh như bình thường bình tĩnh đáp lại : " Không có! Ta chỉ là rãnh rỗi quá cho nên mới tùy tiện đưa mắt lên ngắm nhìn bầu trời mà thôi, đâu phải là nhã hứng gì đâu! "
Hơi dừng lại một chút ông ta lại chuyển giọng hỏi : " Lần này ngươi đưa Harry đi vào khu vực ở bên trong Tàng Bảo Thất tất cả thuận lợi suôn sẽ chứ? "
" Đương nhiên rồi! Có Hiệu trưởng như ta dẫn đường thì Đệ tử yêu của ngươi sao có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ hả? " Hiệu trưởng Albus mỉm cười một cái, tiếp theo lên tiếng mà nói : " Không những không có chuyện lần này đi vào Tàng Bảo Thất hắn còn chọn lấy được là không ít thứ tốt đó! "
" Như vậy sao? Là thứ tốt gì vậy ngươi có thể nói cho ta biết hay không? "
Giáo sư Steve lộ ra vẻ hứng thú hỏi.
Nhưng mà Hiệu trưởng Albus cũng không có trả lời câu hỏi của ông ta, mỉm cười mà đáp một tiếng : " Chuyện này sao? Ngươi tự đi mà hỏi Harry đi, ta còn bận rất nhiều chuyện trong Học việc cần phải giải quyết xử lý, không thể đứng đây nói chuyện với ngươi lâu được đâu! "
" Ta biết rồi! Như vậy ngươi cứ đi đi! "
Giáo sư Steve nghe vậy cũng không có tức giận bình tĩnh gật đầu một cái, ra hiệu cho Hiệu trưởng Albus có thể rời đi.
Thân là bạn thân ông đương nhiên biết được Hiệu trưởng Albus thân là người quản lý trực tiếp của Học viện Goslim một ngày có bao nhiêu bận rộn, ông ta có thể bỏ thởi gian ra để mà hướng dẫn cho Harry đến đây đã là tốt lắm rồi, nếu bây giờ còn làm phiền tiếp thì đúng là rất không tốt.
" Ta đi trước đây! "
Hiệu trưởng Albus cũng không ở lại đây nữa ngay lập tức liền bước đi, nhưng mà tuy rất vội vàng ông ta cũng không quên chào hỏi Harry : " Harry sau này gặp lại! "
" Hiệu trưởng Albus sau này gặp lại! "
Nghe được lời chào của Hiệu trưởng Albus thì Harry cũng chào lại một câu.
Đưa tay lên vẫy chào tạm biệt ông ta, cho đến khi bóng dáng Hiệu trưởng Albus hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của bản thân mới thôi.
Sau khi Hiệu trưởng Albus đi rồi ở lại tại chỗ chỉ còn lại hai người Giáo sư Steve cùng với Harry mà thôi.
" Được rồi! Albus đã đi chúng ta cũng nên trở về thôi! "
Giáo sư Steve trầm giọng nói một tiếng.
" Quay về? Sư phụ người không muốn nghe chuyện con tiến vào Tàng Bảo Thất hay sao? "
Harry kinh ngạc hỏi một tiếng.
" Chuyện đó nói ra cũng không phải là chuyện lớn gì, ta tuy muốn biết nhưng cũng không gấp gáp nhất thời, có thể vừa đi vừa nói ! "
Giáo sư Steve trầm giọng nói một tiếng sau đó cất bước quay đi.
Harry thấy vậy cũng lập tức đuổi theo phía sau lưng của ông ta.
Hai người một trước một sau rời khỏi phạm vi của Tàng Bảo Thất.