Pháp Sư Harry Truyện

Chương 471: Không Đề



Chương 469 : Không Đề

" Sư phụ người nói là muốn nghe về chuyện của con cùng với Hiệu trưởng Albus, như vậy thì người muốn con kể từ đoạn nào? "

Trên đường đi, Harry bước đi song song với Sư phụ của mình, nhìn ông hỏi.

" Từ đoạn đầu đi! Con hãy kể cho ta nghe từ lúc con cùng Albus nói chuyện riêng với nhau ở bên ngoài cửa Tàng Bảo Thất đi! "

Giáo sư Steve trầm giọng nói.

" Bắt đầu kể từ cuộc nói chuyện của con và Hiệu trưởng Albus ở bên ngoài Tàng Bảo Thất sao? " Lời nói của ông làm cho Harry cảm thấy hơi kinh ngạc, hắn nhíu mày một cái rồi nói : " Lúc đó nếu con nhớ không lầm thì Sư phụ người đứng cách chỗ con cùng với Hiệu trưởng Albus cũng không phải rất xa, nội dung nói chuyện giữa con và ông ấy Sư phụ người đáng lý ra phải nghe được rất rõ mới đúng, tại vì sao bây giờ còn phải hỏi con? "

" Ban nãy tuy rằng quả thật là ta đứng cách con cùng với Albus không xa chỉ có điều là do không có tận lực để ý cho nên không nghe rõ hai người nói gì! "

Giáo sư Steve trả lời một câu nói.

" Không tận lực để ý? Sư phụ sao mà người lại nói như vậy? Bản thân người có nói như thế nào đi chăng nữa, cũng là một tên cường giả đẳng cấp Truyền Kỳ mà, hiện giờ tại sao lại nói bản thân không tận lực để ý cho nên không nghe được cuộc trao đổi giữa con và Hiệu trưởng Albus chứ? " Harry nghe được lời nói của Sư phụ thì khó hiểu hỏi.

Câu hỏi này của Harry không phải không có lý do.

Phải biết rằng mặc dù Harry hắn chỉ mới là một cường giả Nửa bước Truyền Kỳ thôi các giác quan như thính giác và thị giác đã vượt hơn người bình thường rất nhiều lần rồi, dù cho không có cố tình sử dụng các loại Ma pháp đặc biệt để tăng cường chúng, tai mắt của hắn cũng đã vô cùng bén nhạy đến mức có gió thổi cỏ bay gì trong vòng trăm mét xung quanh mình cũng có thể nghe được một cách vô cùng rõ ràng.

Tính theo như vậy, Sư phụ hắn thân là một tên cường giả đẳng cấp Truyền Kỳ, lợi hại hơn Harry không biết bao nhiêu lần làm sao mà có thể không nghe được những lời trò chuyện giữa hắn và Hiệu trưởng Albus được cơ chứ?

Lúc đó hai người bọn họ đứng cách ông ấy cũng đâu có xa, chỉ hơn mấy chục mét thôi mà, trừ khi là lúc đó Hiệu trưởng Albus đã thi triển Ma pháp cách âm ngăn cản tiếng nói của hai người truyền ra ngoài.



Có điều chuyện đó là không thể, lúc nói chuyện cùng với Hiệu trưởng Albus mặc dù Harry thường bởi vì những thông tin chấn kinh ẩn chứa bên trong lời nói của ông ta mà ngây người suy nghĩ, nhưng giác quan của hắn không vì thế mà chậm chạp nửa phần, vẫn hoạt động một cách rất là hiệu quả.

Thông qua đó hắn nhận ra rằng ở trong suốt quá trình nói chuyện cùng bản thân Hiệu trưởng Albus hoàn toàn không âm thầm thi triển ra bất cứ một Ma pháp ẩn tàng thanh âm nào, trong suốt quá trình nói chuyện đó tiếng nói của hai người họ vẫn được truyền đi qua ngoài qua không khí một cách rất to và rõ.

Cho nên hiện giờ hắn mới có thể nghi hoặc như vậy!

" Harry không ngờ ngay cả Sư phụ con là ta mà con cũng dám nghi ngờ, thật đúng là to gan quá mà, có tin là sau khi trở về ta sẽ xử phạt con hay không hả? Đừng có tưởng rằng bản thân tốt nghiệp rồi thì có thể tự tiện muốn làm gì là làm đó, ta là Sư phụ của con muốn t·rừng t·rị con đơn giản dễ như trở bàn tay thôi! "

Đối diện với câu hỏi Harry đưa ra Giáo sư Steve không trả lời, sắc nặt trầm xuống quát lên một tiếng, nhìn bộ dáng giống như bị Harry chọc giận, muốn dạy dỗ hắn một trận vậy.

Đương nhiên sự thật thì Giáo sư Steve không có bị lời nói Harry nói ra chọc giận cũng không phải muốn dạy dỗ lại hắn, đây chỉ là một chiêu thức ông ấy thường sử dụng mỗi khi Harry đưa ra câu hỏi nào đó mà ông ta không muốn trả lời thôi.

Lúc nhỏ Harry tuy quả thật là chăm chỉ tu luyện thật nhưng đồng thời cũng là một đứa trẻ phi thường tò mò hiếu động, thường hay đưa ra những câu hỏi tại sao, vì sao cho Giáo sư Steve cùng với người chăm sóc hắn là Roser.

Trong số những câu hỏi đó ngoài những câu mà hai người có thể trả lời cho hắn ra cũng có những câu mà cả hai người cũng không không biết đáp án, hay là vì vấn đề tuổi tác của Harry mà không thể trả lời cho hắn.

Khi gặp phải những câu hỏi đó bọn họ đều là dùng chiến thuật đe dọa đánh lạc hướng này để chuyển sự chú ý của Harry đi nơi khác, khiến cho hắn không làm phiền bản thân nữa.

Chiêu thức này vô cùng hiệu quả, khi mà Harry còn nhỏ mỗi lần hai người sử dụng đều có thể một trăm phần trăm khiến cho hắn biết khó mà lui.

Đáng tiếc!

Đó chỉ là lúc Harry còn nhỏ mà thôi!



Hiện tại Harry đã hoàn toàn trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ dễ bị lừa như xưa nữa. Đối diện với câu nói uy h·iếp của Giáo sư Steve hiện tại chỉ dựa vào cảm giác ở trong lòng, hắn có thể dễ dàng nhận ra đó là giả!

Vì vậy Harry không hề có nửa điểm sợ hãi lên tiếng : " Sư phụ người không cần phải dùng những lời nói đe dọa giả vờ đó để đánh lừa con, hiện nay con không có còn là một đứa trẻ nữa sẽ không bị chiêu này của người gạt nữa đâu! Người hãy trả lời câu hỏi của con đi! "

Vừa cất tiếng nói Harry vừa chớp chớp mắt, bày ra hình dáng giống như mắt mèo to tròn rất đáng yêu nhìn thẳng vào mắt của Sư phụ mình.

Đây là một chiêu thức bán manh Harry thưởng hay dùng để cầu xin Sư phụ mình mỗi khi có việc mà muốn nhờ ông ta giúp đỡ.

Công dụng của chiêu thức này tuy không bằng chiêu thức giả vờ giận dữ đe dọa Giáo sư Steve đang sử dụng, có điều tỷ lệ thành công cũng được hơn sáu mươi phần trăm!

" Hừ! Harry con đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà vẫn còn sử dụng loại chiêu thức giả đáng yêu lỗi thời này để đối phó với ta vậy? "

Lúc này khi nhìn thấy Harry dùng chiêu thức này với bản thân bề ngoài Giáo sư Steve hừ lạnh một tiếng, nhưng sau khi nói xong ông ta lại mở miệng chuyển giọng nói : " Nhưng nể tình hôm nay con ở trong lễ tốt nghiệp biểu hiện rất tốt, không có làm cho ta mất mặt ta sẽ nói cho con biết vậy! "

" Ha ha ha.... Cảm ơn Sư phụ! Sư phụ quả nhiên yêu thương con nhất! "

Nghe được lời nói của Sư phụ mình như vậy Harry liền biết chiêu thức của bản thân đã thành công phát huy hiệu quả, không khỏi vui mừng mà hoan hô.

" Ồn ào quá! Nếu con còn như vậy thì coi như ta chưa nói gì đi! "

Giáo sư Steve thấy vậy hừ lạnh một tiếng nói.

Lần này ông ta không phải tức giận giả vờ nữa mà là thật sự đang nhắc nhở Harry.



" Con biết sai rồi thưa Sư phụ! Con sẽ im lặng không nói nữa! "

Harry nhìn thấy cảnh đó lập tức ngậm miệng lại không nói gì nữa.

" Tốt! Như thế mới là Đệ tử ngoan của ta! "

Giáo sư Steve hài lòng gật đầu một cái, tiếp theo đó cất tiếng nói : " Lý do mà ta không nghe được những lời con nói cùng với Albus, không phải do ta không thể nghe mà là ta không muốn nghe! "

" Không thèm nghe? Sư phụ người nói vậy là có ý gì? "

Harry nghe vậy không hiểu hỏi.

Nếu như mà Sư phụ hắn vừa rồi đã không muốn nghe cuộc nói chuyện giữa hắn và Hiệu trưởng Albus, bây giờ tại sao lại còn tỏ ra hứng thú muốn Harry hắn phải kể lại chuyện đó?

Không phải là rất mâu thuẫn hay sao?

" Harry con đừng vội kinh ngạc, hãy nghe ta nói hết đã! "

Nhìn thấy sự nghi hoặc trên mặt Đệ tử mình Giáo sư Steve mở lời giải thích : " Sở dĩ ta nói là ta không muốn nghe cuộc nói giữa con và Albus là bởi vì lúc đó là cuộc nói chuyện đó là của riêng hai người, nếu như ta nghe thì không khác gì đang nghe trộm cả. Ta tuy rằng không phải loại người cổ hủ có điều là cũng có nguyên tắc của chính mình, Albus là người bạn ta, Harry con là Đệ tử của ta, giữa lúc cả hai người đang nói chuyện riêng ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như nghe trộm đâu! Nói vậy con đã hiểu chưa? "

" Vâng ạ! "

Harry gật mạnh đầu một cái, những lời của Giáo sư Steve nói ra rất đơn giản, trực tiếp, dễ hiểu hắn đương nhiên là có thể hiểu được.

" Rất tốt! Như vậy chuyện của ta đã nói xong, bây giờ đến lượt của con, hãy kể lại tất cả những chuyện con đã nói với Albus cho ta biết đi! "

Giáo sư Steve trầm giọng mà nói.