Khi Harry bước chân ra phía ngoài thì chỉ nhìn thấy Sư phụ của hắn quả thật đang đứng bên ngoài khu vực Ma Pháp Trận để chờ đợi.
" Harry! "
Khi nhìn thấy Harry bước ra ông ta kêu lên một tiếng.
" Sư phụ! "
Harry cũng đáp lại một tiếng, sau đó liền ngay lập tức vung tay lên đóng lại Ma Pháp Trận phòng ngự.
" Ầm! "
Dưới động tác của Harry tầng hào quang ngăn cách giữa hai người trong chớp mắt đã biến mất.
Giáo sư Steve từ bên ngoài bước vào đi tới trước mặt hắn.
Ngày hôm nay Giáo sư Steve ăn mặc một bộ trường bào màu đen giống như bình thường mà ông ta thường mặc mỗi ngày, không có gì quá đặc biệt, nhưng lại làm cho Harry chú ý tới, bởi vì ở trên vai ông ta lại là có một vật gì đó màu trắng đang nằm.
Vật đó rất nhỏ, chỉ cao chừng có mười cen-ti-mét, đến mức thoạt đầu khi nhìn qua Harry còn tưởng đó là một con thú nhồi bông hay gì đó giống như vậy.
Chỉ có điều để ý kỹ lại, thấy được vật đó phản ứng với ánh nhìn của bản thân thì Harry mới phát hiện thứ mình đang quan sát không phải thú nhồi bông mà là một loài động vật còn sống.
Cụ thể hơn nó chính là một con cú, lúc nhìn thấy Harry nhìn mình nó đưa cặp cánh trắng như tuyết của bản thân ra vung vẫy trước mặt hắn, giống như đang muốn nói " xin chào " với hắn vậy.
Qua hành động này có thể thấy là trí tuệ của con cú này rất cao, tuyệt không phải là giống cú nuôi thông thường!
" Sư phụ tìm ở đâu ra một con cú như vậy chứ và tại sao mà người lại đem nó đến chỗ ta? "
Nhận ra điều đó trong lòng của Harry âm thầm nghi hoặc, chỉ có điều hắn cũng biết là nơi này không phải địa điểm thích hợp để nói chuyện.
Vì vậy Harry mở miệng kêu lên một tiếng nói : " Sư phụ chúng ta đừng đứng đây nữa, mau đi vào bên trong nhà thôi! "
" Được! "
Giáo sư Steve nghe vậy nhẹ gật đầu một cái tỏ vẻ tán đồng, rồi cùng với Harry đi ngược lại vào bên trong nhà của hắn.
" Sư phụ mời người ngôi! "
Sau khi bước vào trong nhà Harry nhìn thấy tất cả tạp vật trên bàn đều đã được Roser thu dọn sạch sẽ, trà cũng đã được pha xong một bình mới thì hơi yên tâm, quay đầu lại nói với Giáo sư Steve một tiếng mời ông ta ngồi xuống.
" Ừm! "
Giáo sư Steve gật đầu một cái tiếp theo sau đó ngồi xuống trên một cái ghế đặt cạnh bàn.
Harry cũng ngồi xuống theo.
Đợi hai người yên vị Roser ở bên cạnh liền rót ra một ly nước trà từ ấm trà mà mình vừa pha đưa tới trước mặt Giáo sư Steve nói : " Giáo sư đây là trà mà ta vừa pha ngài nếm thử một ít đi! "
Giáo sư Steve nghe được lời mời của Roser cũng không có khách sáo gật đầu một cái rồi đưa tay cầm lấy ly trà ở trên bàn lên nhấp một ngụm bắt đầu uống.
Khi mà tay của ông ấy cử động thì khu vực bả vai cũng rung động theo nhưng con cú nhỏ ở bên trên đó lại không có di chuyển một chút nào, vẫn đứng yên ngay tại chỗ.
Việc này càng làm cho Harry chú ý tới con cú chỉ có điều hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi thăm thông tin về nó nên giữ im lặng.
Huống chi là so với việc con cú thì trong lòng Harry hiện tại càng có nhiều vấn đề nghi hoặc muốn hỏi thăm Sư phụ của mình hơn nữa.
Giáo sư Steve giống như nhận ra được suy nghĩ của Harry bởi vậy sau khi uống xong ly trà Roser đưa cho cũng không có vòng vo trực tiếp nói : " Con có chuyện gì muốn nói cứ việc nói đi, ta đang nghe đây! "
Được sự cho phép của Sư phụ lúc này Harry mới mở miệng lên tiếng nói : " Sư phụ nếu như người muốn gặp con thì chỉ cần gửi thư gọi con đến chỗ của người là được rồi, tại sao mà lại cất công đi đến tận đây cơ chứ? "
" Việc này sao? " Nghe được câu hỏi Harry đưa ra Giáo sư Steve trầm giọng mà nói : " Sở dĩ ta tự mình đến đây, mà không có gửi thư cho con là bởi vì lo lắng rằng con không có thời gian để đi đến chỗ ta, dù sao mấy ngày gần đây ta nghe nói mỗi ngày con đều nhận được vô số lời mời đi dự tiệc ở chỗ các vị Giáo sư cùng với Khách Khanh cường giả bên trong Học viện chúng ta, bận đến tối mặt tối mày, có phải không nào? "
" Sư phụ sao người lại biết chuyện con được các vị Giáo sư cùng với Khách Khanh cường giả mời đi gặp mặt vậy? "
Nghe được câu hỏi của Giáo sư Steve trên khuôn mặt Harry xuất hiện vẻ kinh ngạc mà hỏi.
" Chuyện của ngươi cũng không phải là bí mật gì chỉ cần là nhân vật nằm ở thượng tầng Học viện đều có thể biết được, cho nên người làm Sư phụ như ta có nghe qua cũng là chuyện bình thường! "
Giáo sư Steve trầm giọng trả lời.
" Thì ra là như vậy! "
Harry nghe vậy gật đầu một cái,
" Tạm thời khoan hãy nhắc đến chuyện đó đã, hôm nay ta đến đây gặp ngươi là có một việc quan trọng muốn nói cho ngươi biết! "
Giáo sư Steve tiếp tục nhìn Harry mà nói.
" Việc quan trọng? Là chuyện gì thế ạ? "
Harry hỏi thăm.
" Harry này, ngươi có còn nhớ chuyện ngươi đã từng gửi một bức thư cho Bà Ngoại của ngươi hay không hả? "
Giáo sư Steve không có trực tiếp trả lời câu hỏi do Harry đưa ra mà hỏi ngược lại hắn một câu,
" Đương nhiên là nhớ! "
Harry không chút do dự gật đầu một cái.
Hắn vẫn còn nhớ rõ trước khi trở về Học viện hắn đã có viết một bức thư tay thông qua cha gửi đến cho Bà Ngoại để hỏi thăm về tình hình của mẹ hắn.
Nhưng đến nay vẫn chưa có nhận được hồi âm, theo như lời Sư phụ hắn là người quen của Bà Ngoại của Harry nói thì, đó là bởi vì khoảng thời gian này vừa đúng lúc là thời điểm Bà Ngoại của hắn đang phải bế quan, cho nên không thể nhận được thư hắn gửi được.
Phải đợi đúng ba tháng cho đến khi bà ấy xuất quan thì mới có thể đọc được thư của hắn rồi sau đó trả lời.
Mà tính thời gian thì từ lúc Sư phụ của Harry nói với hắn những lời đó cho đến bây giờ cũng đã vừa đúng ba tháng rồi, nếu những gì Sư phụ hắn nói là đúng thì hiện giờ thư trả lời do Bà Ngoại hắn gửi cũng đã đến nơi rồi!
" Sư phụ người đến tìm con chẳng lẽ là do đã có thư trả lời của Bà Ngoại con gửi cho con rồi hay sao? "
Nghĩ đến đây Harry lập tức hiểu ra Sư phụ tìm mình để làm gì, bật thốt lên một tiếng.
" Đúng là như thế! " Giáo sư Steve gật đầu một cái rồi nói : " Sáng ngày hôm nay khi ta vừa mới thức dậy thì nhận được thư của Bà Ngoại ngươi gửi cho, trong thư bà ấy viết là đã đọc được thư của ngươi gửi rồi, cho nên bây giờ viết thư gửi lại cho ngươi, bức thư đáp lại này vốn dĩ bà ấy muốn làm giống như cách mà ngươi đã viết trong bức thư gửi đi. Trước tiên là gửi tới cái nơi chuyên nhận thư của Học viện chúng ta sau đó nhờ người giao đến đây cho ngươi, nhưng mà bà ấy lại lo lắng là người nhận thư không biết sẽ làm mất lá thư đó, lại sẵn có ta là một người quen ở nơi này cho nên là bà ấy đã nghĩ ra cách gửi thư cho ta, nhờ ta giao lại cho ngươi! "
" Đây chính là bức thư mà Bà Ngoại của ngươi muốn gửi cho ngươi, hãy đọc đi! "
Vừa nói Giáo sư Steve vừa lấy từ trong người ra một bức thư đưa cho Harry.
" Cảm ơn Sư phụ! "
Harry thấy vậy lập tức đưa tay ra nhận lấy bức thư.
Do Sư phụ hắn cũng là người quen của Bà Ngoại hắn cho nên Harry hoàn toàn không có gì là phải kiêng kỵ gì cả. Sau khi nắm giữ bức thư hắn lập tức không chút chần chờ đưa tay bóc gỡ lớp sáp đỏ được sử dụng để niêm phong phong bì ra.
Không bao lâu sau bức thư nằm trong đó đã được Harry lấy ra.
Mở thư ra đọc thì Harry chỉ thấy trong đó viết :
" Gửi Harry cháu bà!
Bà là Bà Ngoại của con đây, thư của con bà đã nhận được rồi, ta và mẹ của con đều rất vui vì con đã gửi thư đến thăm hỏi chúng ta.
Tình hình của hai người chúng ta ở đây rất tốt, không có gì phải lo lắng cả, hi vọng là con ở bên trong Học viện Goslim cũng được như vậy!
Về phần yêu cầu của con xin phép ta cho phép cha của con được trực tiếp đến để thăm mẹ con thì cho dù ta rất không muốn, nhưng mà vì nể mặt con ta cũng sẽ đồng ý! "
Mặc dù nội dung trong lá thư chỉ có mấy dòng đơn giản nhưng lại được viết nắn nót rất là cẩn thận đủ để biết người viết coi trọng bức thư này như thế nào.