Ăn xong bữa cơm đầy nặng nề ấy, Ánh Dương với Tuấn Anh sang nhà bà nội thắp hương cho ông nội rồi ngồi nói chuyện với bà.
"Nhiều năm rồi cháu mới về đây nhỉ?"
"Dạ không, cháu cũng mới về thăm bố mẹ. Chỉ là không có thời gian về nhà thôi"
"Cháu vẫn giận mọi người chuyện năm ấy sao?"
"Cháu không giận. Nếu không có chuyện ấy, cháu cũng không gặp được Tuấn Anh. À phải rồi, cháu với Tuấn Anh sắp kết hôn"
"Tốt lắm, tốt lắm. Kết hôn là tốt rồi"
"Bà nội, bà nhớ giữ gìn sức khỏe. Công việc của bọn cháu trên Hà Nội còn rất bận, bây giờ cháu ra thăm bố mẹ chút rồi về Hà Nội luôn"
Ánh Dương mặc dù không còn giận mọi người nữa nhưng những gì năm ấy mọi người làm, cô không tài nào chấp nhận được.
Tuấn Anh cúi chào bà rồi lên xe cùng với Ánh Dương rời đi. Chiếc xe vừa đến cổng làng thì thấy chú thím út đang đi vào, Tuấn Anh hạ kính xe xuống.
Chú út lên tiếng hỏi "Về Hà Nội luôn hả?"
Tuấn Anh lễ phép nói "Dạ vâng, bọn cháu về luôn"
"Đi đường cẩn thận. Mấy hôm nữa hẹn bố mẹ ra gặp mặt bàn chuyện cưới xin luôn nhé!"
"Dạ vâng, cháu sẽ về báo lại với bố mẹ cháu. Bọn cháu xin phép đi luôn không muộn. Hôm nào chú thím lên Hà Nội thì gọi cháu, cháu lái xe về đón"
Chú út gật đầu rồi ra hiệu cho hai đứa rời đi.
"Cháu chào chú thím" Ánh Dương cũng chào hai người rồi kéo kính xe lên, lái đi.
Cả hai khi về đến Hà Nội thì có cuộc gọi của mẹ Tuấn Anh.
"Con nghe đây mẹ!"
"Đang đâu đấy? Tối sang ăn cơm"
"Còn đang từ dưới quê của Ánh Dương về. Bọn còn vừa vào đến Hà Nội. Con sợ không sang được ý, đi đường mệt quá"
"Không sang cái gì mà không sang, phải sang! Còn bàn chuyện cưới xin nữa, không tính cưới hả?"
"Dạ vâng, giờ bọn con về đấy luôn"
Cúp máy, anh quay sang nhìn cô đấy bất lực. Vốn dĩ cả hai đang lên kế hoạch chút nữa về nhà tắm rửa xong sẽ cùng xem phim, tận hưởng thế giới riêng của hai người thế mà bây giờ lại phải sang nhà bố mẹ của anh ăn cơm tối.
Tại nhà Tuấn Anh lúc này, mọi người đang tất bật chuẩn bị đồ ăn tối. Tuấn Anh với Ánh Dương sau một hồi lái xe cũng đã về đến nhà, thấy xe của mọi người đã đỗ trước sân, cả hai biết mình lại là người đến cuối cùng.
"Xem ra chút nữa lại bị sai vặt rồi"
Ánh Dương bật cười, nắm tay anh đi vào nhà. Vừa vào đến nơi thấy tất cả đang ngồi ở phòng khách, cả chị Hương vợ anh Hoàng cũng ngồi đây. Xem ra cả hai người đã làm lành rồi.
Trong suốt bữa ăn, cả hai bị hỏi liên tục về vấn đề cưới xin rồi lại chuyển sang chừng nào có cháu cho bà bồng.
"Tuấn Anh à, con với Dương xem thế nào đi chứ? Mẹ là mẹ muốn có cháu bồng lắm rồi"
Tuấn Anh đưa mắt đảo quanh bàn ăn một vòng. Một, hai, ba, bốn đứa cháu chưa đủ hay sao mà nhất quyết đòi anh sinh con nữa vậy.
"Mẹ à, bốn đứa này chưa đủ sao?"
"Chủ yếu là muốn hai đứa nhanh chóng ổn định hôn nhân thôi"
Tuấn Dương ngồi không rảnh quá liền lên tiếng chọc ghẹo "Mẹ à, cầu hôn còn chưa làm thì lấy đâu ra kết hôn chứ! Phải không Dương?"
"Hì... Em cầu hôn rồi" Tuấn Anh nở nụ cười đầy giả trân rồi đưa tay lên, trên ngón áp út chính chiếc nhẫn đính hôn sáng lấp lánh.
"Ây dô, lúc nào vậy?"
"Hôm chung kết, em cầu hôn ngay trong tiệm nhẫn được chưa"
Bà Hoa nghe vậy liền quay sang nhìn chồng đầy hạnh phúc, vậy là cả bốn đứa con của bà đều đã yên bề gia thất rồi. Tiếp theo sau đầy, hai ông bà già này có thể yên tâm xách vali lên đường mà du lịch rồi.
"À phải rồi, chú thím của Ánh Dương muốn hẹn bố mẹ ra dùng cơm"
"Chẳng phải họ đang ở bên Mỹ sao?"
"Trong nhà có chút chuyện nên cả hai đã về hôm qua rồi"
"Được, con cứ hẹn đi. Bố mẹ nghe hai đứa sắp xếp"
Sau bữa cơm cả hai liền quay trở về nhà. Bây giờ nằm trên giường Tuấn Anh mới nói "Chắc phải kết hôn trước giải AIC rồi"
"Chẳng phải anh muốn chờ đến khi dành quán quân sao?"
"Chú thím em ở Mỹ, nếu như cứ bay đi bay lại mãi anh thấy có lỗi lắm"
Ánh Dương nhìn anh, bật cười, đưa tay bẹo má "Ây dô, hôm nay đáng yêu vậy trời. Biết lo cho người khác rồi ra"
"Bình thường là anh chăm sóc em đấy"
"Đúng vậy. Nếu năm đó anh không kiên quyết đưa em đi, không cho em một gia đình như bây giờ thì không biết được liệu em sẽ ra sao nữa"
Tuấn Anh thấy vợ mình tâm trạng như vậy liền ôm lấy cô khẽ hỏi "Vì chuyện nhà chú ba em sao?"
"Ừ. Nhìn thấy thằng Minh, vốn là niềm tự hài của cả gia đình bây giờ chẳng khác gì tên lưu manh như vậy. Em cảm thấy mình còn may mắn chán. Được mọi người yêu thương này, rồi giờ còn có một anh chồng cực phẩm như này nữa"
"Em khen hồi nữa là anh biết bay luôn đấy!"
Cả hai ngồi tâm sự một hồi rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, lại một vòng tuần hoàn lặp lại, đi làm, rồi về nhà.
Đã hơn một tuần kể từ khi Xiao về nhà ở với mẹ, căn cứ Eagle Gaming cũng vậy mà buồn hơn, họ không còn được nghe tiếng nói liên hồi của Xiao, rồi những trò đùa khiến cho Tuấn Anh chửi ầm lên nữa.
Mạnh ngồi chơi game trên ghế sopha ngoài phòng khách, chân gác lên bụng Hải Đăng "Tự nhiên không có Tiêu Tiêu ở đây tôi thấy buồn hơn hẳn"
"Cũng đúng, không còn nghe tiếng nó tự nhiên thấy trống vắng sao ý"
Bỗng cả hai nghe thấy tiếng của Xiao vang lên "Em về rồi đây!"
"Hình như tôi bị ảo giác rồi, nghe thấy cả tiếng Xiao luôn"
"Tôi cũng thế!"
Cả hai ngẩng đầu lên thì thấy lấp ló ngoài cửa bóng hình nhỏ con, tay chống vào chiếc vali, miệng cười toe toét.
Đức Mạnh và Hải Đăng ném điện thoại xuống, chạy đến "Thằng quỷ! Sao lại ở đây rồi"
Chưa kịp để Xiao kịp trả lời, Tuấn Dương từ bên ngoài kéo nốt chiếc vali còn lại đi vào, bên cạnh còn có mẹ của Xiao đi cùng "Có phác đồ điều trị rồi, Xiao phải về đây để chuẩn bị điều trị"
Nghe tin con trai chuẩn bị điều trị, bà không yên tâm chút nào nên đã theo xuống đây. Cũng vì lí do đó mà hai giờ sáng, Tuấn Dương phải lóc cóc từ Hà Nội chạy xe hơn bốn tiếng lên đó rồi quay lại Hà Nội ngay trong buổi sáng.
Nghe vậy mọi người cũng yên tâm hơn. Đức Mạnh vội mời mẹ Xiao vào nhà ngồi, Hải Đăng nhìn đống đồ bày bữa trên ghế sopha rồi đống vỏ bim bim trên bàn, cảm thấy sượng hết cả mặt.
"Haha, bình thường tụi cháu không bừa vậy đâu. Chẳng là hôm qua tập luyện muộn nên chưa kịp dọn" Miệng thì nói, tay thì vơ vội đống quần áo, vỏ bim bim các kiểu vào túi mang đi.
"Cô ngồi đây, chờ chút đội trưởng đến sẽ xếp phòng cho cô"
Mẹ của Xiao lên tiếng hỏi "Tuấn Anh, cậu ấy không ở đây cùng mọi người sao?"
"Sau khi chị dâu về nước thì anh ấy chuyển sang sống với chị dâu luôn. Thời gian này hai người họ chuẩn bị đám cưới nên không thường xuyên ở đây đâu mẹ"
"Cô gái ấy từng ở nước ngoài sao?"
"Dạ vâng, em dâu cháu lúc trước sống ở Mĩ với chú thím. Đầu năm nay tốt nghiệp rồi nên quay về Việt Nam làm việc"
Tuấn Dương nói ròii quay sang nhìn Hải Đăng "Đăng, gọi xem bao giờ Tuấn Anh đến"
"Em nhắn tin rồi, anh ấy bảo hôm nay về quê đón chú thím của Ánh Dương lên nên không sang đâu. Bảo anh tự quyết hết đi"
"Vậy để cháu dẫn cô lên tầng nghỉ ngơi. Đội trưởng nhà cháu bận mất rồi" Tuấn Dương xách vali lên trên tầng, đưa mẹ Xiao vào căn phòng nằm ở cuối hành lang. Trong cả cái căn nhà to đùng này thì đây chính là phòng yên tĩnh thứ hai, chỉ sau mỗi phòng của Tuấn Anh.
Sắp xếp chỗ ở cho mẹ Xiao xong, Tuấn Dương liền đi xuống dưới nhà. Chuẩn bị cùng với Xiao vào viện tái khám.
Trong khi đó, Tuấn Anh và Ánh Dương đang trên đường về quê. Mới chỉ hơn tuần mà cả hai đã về đây hai lần rồi. Đi nhiều riếc hồi Tuấn Anh còn chẳng cần xem chỉ đường nữa.
Đón được chú thím xong, cả bốn người lại quay trở về Hà Nội luôn cho kịp bữa trưa hôm nay tại nhà của bố mẹ Tuấn Anh. Lúc đầu định là sẽ ra ngoài dùng bữa nhưng chú thím bảo không cần, cứ ăn cơm bình thường tại nhà là được. Tiện thể thăm gia đình luôn.
"Chú út, bao giờ hai người về lại Mỹ?"
"Ngày mai, công việc bên đó còn rất nhiều. Không thể ở lại đây mãi"
"Vậy mà cháu tưởng hai người sẽ ở lâu lâu chứ!" Ánh Dương quay người nhìn chú mình mà bĩu môi
"Khi nào cháu sinh con, chú về ở một tháng chăm con của cháu luôn"
"Hôm đám cưới chú nhất định phải về, chú còn phải dắt tay cháu trao cho Tuấn Anh nữa"
Nhìn cô cháu gái nhõng nhẽo của mình, chú út không nhịn được mà cười lớn "Được. Nhất định sẽ về"
Thím út và Tuấn Anh ngồi theo dõi cũng cười đầy hạnh phúc. Những người họ yêu thương đang hạnh phúc thì bất giác trong lòng cũng hạnh phúc theo.