Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 367: Chương 368





Máy nghe lén?
Cho nên chân tướng của đoạn ghi âm đó anh đã biết được hòa toàn, nên tối qua trước cổng bệnh viện mới đối xử với cô ấy dịu dàng như vậy, đến một nửa sự tức giận cũng không có, cùng bởi vì anh ấy biết…
Những ngón tay buông thống bên hông của Có Tiểu Mạch hơi có chút cứng đờ, trong tiềm thức muồn ngắng đâu nhìn xem cô chị gái tốt của cô rốt cuộc có phản ứng như thế nào, thủ đoạn vu oan giáng họa hãm hại người khác của chị ta đã dùng đủ chưa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Lan Tâm tái đi, khi đôi mắt đầy vẻ đáng thương cô ta nhìn thây Có Tiểu Mạch đang nhìn cô ta không chớp mắt, thì những móng tay của cô ta lập tức cắm vào lòng bàn tay của mình.

“Bắc Ngật, anh nói… cái gì”
“Rốt cuộc ai đúng ai sai trong đoạn ghi âm này tôi không thể không biết, Có Lan Tâm trước đây tôi đã giữ lại cho cô một chút thẻ diện…” Mộ Bắc Ngật vô cảm nói.


Có Lan Tâm yếu đuối lại không thể chịu được ngay từ lúc mới đầu, đột nhiên khàn khàn mà hét lớn: “Bắc Ngật, sao em có thể như vậy được chứ? Là Cố Tiểu Mạch… nó dọa dẫm em trước, Bắc Ngật, lẽ nào anh còn không tin tưởng con người của em sao?”
Từ đầu đến cuối, cô ta vẫn giả vờ ngây thơ vô hại trước mặt anh.

Lòng Có Tiểu Mạch lạnh lùng giễu cợt một tiếng, Mộ Bắc Ngật ở bên cạnh đứng lên, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Có Lan Tâm, “Tôi nghĩ, tôi và cô đúng thật là nên nói chuyện cần thận.”
Giọng nói lạnh như băng, đến một chút ám áp cũng không có, ánh mắt nhìn Cố Lan Tâm như một người xa lạ vậy, nhát thời lòng Có Tiểu Mạch có chút hồi hộp, tâm trạng cũng trở nên kỳ lạ.

Mộ Bắc Ngật đi ra ngoài trước, Có Tiểu Mạch nhìn thây Có Lan Tâm trước khi đi khỏi đã dùng ánh mắt nguy hiểm và lạnh lùng hướng về phía cô.

Còn lại Có Tiểu Mạh trong phòng, đôi mắt Có Tiểu Mạch khẽ nheo lại, hàng mi dày che đi cảm xúc sâu trong đôi mắt của cô áy, ồ, hóa ra Mộ Bắc Ngật đã luôn biết được thủ đoạn của Có Lan Tâm.

Anh đã luôn bảo vệ cô, nêu vậy cô có thể tin tưởng anh rồi đúng không?
Điều mà Có Tiểu Mạch không hề biết được trong cơn hận thù này, trong vô hình cô đã vạch định Mộ Bắc Ngật, trong tiềm thức không muốn trở thành kẻ thù của anh.

Cô ngắn ngơ đứng đó suy nghĩ, Nám Nám rón ra rón rén từ phòng vệ sinh đi ra, trên tay cầm một chiếc máy tính bảng, bắt chợt hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói với Có Tiểu Mạch: “Nám nhỏ, mẹ mau qua đây xem thử đi, ông chú tuyết với đã chúng minh cho chúng ta rồi đây nè!”
Giọng nói này đã kéo Có Tiểu Mạch trở lại thực tại, cô nghiêng đầu liếc nhìn rồi cầm lấy chiếc máy tính bảng trong tay Nám Nám, trên bảng tin đang phát đoạn video quay cảnh Mộ Bắc Ngật đang thẩm vấn một phụ nữ trung niên, người phụ nữ liên tục nói rằng cô Có đã phái cô ta đi làm chuyện như vậy.


Cho nên, lúc đó người bỏ đồ vào trong hộp cơm của Nám Nám cũng là do Có Lan Tâm chỉ đạo sao?
Nghĩ đến đây, tay của Có Tiểu Mạch bát giác siết chặt chiếc máy tính bảng, đầu ngón tay đỏ ửng lên, nhưng đôi mắt thì lại không vô thức đờ đẫn nữa, đoạn video này là do người chủ trang Weibo (*một trang mạng của trung quóc) của Mộ Thị tự mình đăng tải, thay cô chịu đựng sự tấn công của dư luận rồi.

Bên tai lúc này lại truyền đến giọng nói mềm mại của Nám Nám, “Nám nhỏ, thực ra ông chú lợi hại luôn đối xử với con rất tốt mà, Nám Nám trái lại còn cảm thầy mẹ đã quá không công bằng với ông chú lợi hại, rõ ràng là đã biết tâm ý của chú ấy mà vẫn còn muốn trốn tránh.”
Có Tiểu Mạch có chút hốt hoảng quay đầu lại, đôi mắt chớp chớp, “Mẹ…không công bằng với chú ây?”
“Mặc dù lần này chúng ta đều phải chịu sự hãm hại, nhưng tắt cả đều là do cái bác xấu xa kia làm, ông chú lợi hại hoàn toàn không biết chuyện này, Nắm nhỏ sao có thẻ dùng một gậy mà đánh chét hai người chứ.”
Đúng, cô ấy đúng thật là đã có chút ích kỷ.

Sau khi thoát khỏi tầng hằm lạnh lẽo và đáng sợ đó, tâm trạng của Có Tiểu Mạch vẫn luôn không ồn định, sau khi bệnh trầm cảm phát tác thì liền muồn chồng trả quyết liệt, điều này đúng thật đã khiến cho Mộ Bắc Ngật bị tổn thương.

Trải qua một chút sự thức tỉnh, tâm trạng của Có Tiểu Mạch dường như đã có một chút thay đổi nhỏ!

Nếu Nam Chắn An biết điều này sợ rằng anh ta sẽ lại rất tức giận, sự hiểu lầm mà anh ta cố gắng khơi dậy vô hình trung đã được hóa giải dưới sự ấm áp của Mộ Bắc Ngật.

Ở bên kia, Mộ Bắc Ngật đứng ở cửa phòng bệnh với ánh mắt lạnh lùng: “Bắc Ngật, cho dù em có làm sai thì cũng là…cũng là vì Có Tiểu Mạch em ấy đang muồn cướp đi chồng sắp cưới của em, tại sau anh lại đối xử với em không công bằng đến như vậy, lúc đầu anh là của em mà, lẽ nào những chuyện em làm có điều gì sai sao?”
Vẻ mặt của Có Lan Tâm sửng sốt, đôi chân cứng đờ, cô ta không dám tim nhìn Mộ Bắc Ngật, “Bắc Ngật, anh không có một chút tình cảm gì với em sao?”
“Tôi đã rất rõ ràng là tôi không có một chút tình cảm yêu đương gì với cô.”
Mộ Bắc Ngật từ đầu đến cuối đều không thể thực sự động đến Có Lan Tâm, chỉ là vì cô ta vẫn chưa lộ ra những thủ đoạn của mình, nhưng lúc này cô ta lại không thể che giấu mà giống như một kẻ hãm hại, nó bộc lộ ra một cách hoàn toàn.

Có Lan Tâm đều đã trở về phòng bệnh rắt lâu rất lâu thì mới có thẻ lấy lại được tinh thần, cô ta lau đi những giọt người mắt, đôi mắt dần dần trở nên lạnh lùng đáng sợ..