Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 368: Chương 369





Cố Tiểu Mạch!
Mộ Bắc Ngật đi trên hành lang của bệnh viện, vồn dĩ anh muồn trở về phòng bệnh của Có Tiểu Mạch nhưng lại lần nữa bị công việc chen vào.

Nghe Dịch Bách báo cáo rằng thị trường chứng khoán của công ty đang lên xuống thát thường, hơn nữa một dự án gần đây vẫn chưa được đàm phán, Mộ Bắc Ngật vừa nghe thấy vậy thì liền đưa tay lên véo hai đầu lông mày, “Tôi biết rồi!”
Sau khi tắt máy, Mộ Bắc Ngật nhìn điện thoại, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng rời khỏi bệnh viện!
Ngược lại, bầu không khí lại dần dẫn trở nên sôi nồi, thoải mái.

Sau khi Có Tiểu Mạch ổn định được tâm trạng, sau đó thì ngồi ở bên cạnh giường, lười nhác xem điện thoại, bát chợt, cô án vào một bài đăng.


Cách đặt tên cũng thật buồn cười, “Rất ăn ý với cô gái nhà giàu đã có gia đình, nghe nói cô ấy có thai đứa con của tôi rồi đi gả vào nhà giàu, giải đáp là gì?”
Có Tiểu Mạch đã lâu không được thảnh thơi như vậy, khi nhìn thấy tiêu đề, chỉ vui mừng vì hiện tại bản thân lúc này không uống nước, nêu không nhát định sẽ phun hết ra mát.

Cô ấy xem bài đăng đó, trên đó còn đăng những bức ảnh của một câu lạc bộ, và cô thiên kim nhà giàu gặp gỡ ở trước quây bar vào đêm đó.

“Cô ấy có vẻ ngoài trắng trẻo, sau khi tẩy đi lớp trang điểm thì vẫn còn rất đẹp, chúng tôi đã đến đây vài lần, nhưng bây giờ thì cô ấy lại không đến, còn gửi cho tôi một khoản phí giữ miệng, chúng tôi làm chuyện này thì cũng biết là sẽ dễ họp dễ tan, nhưng tôi lúc này lại luôn nhớ nhung đền cô ấy, thậm chí muốn chăm sóc thật tốt cho con của chúng tôi!”
Người đăng bài khẳng khái lên tiếng, bên dưới cũng có không ít bình luận.

“Người anh em, từ bỏ đi, nhà giàu đâu thể có thể tùy ý vào được đâu.”
“Hoặc đợi chờ 20 năm sau con bạn lớn lên thì vẫn có thể đến nhận họ hàng ruột thịt rồi để xem sắc mặt của những người trong gia đình giàu có đó sẽ thay đổi thế nào, chỉ nghĩ thôi mà cảm thấy mát lòng!”
Còn có không ít người xúi người trong câu chuyện hãy dũng cảm theo đuổi tình yên, ngộ nhỡ sẽ nhận được tình yêu của mình, đó cũng là một chuyện tốt!
Có Tiểu Mạch kiên nhẫn kéo xuống dưới, kết quả lại nhìn thầy một bức ảnh chụp lại bông hoa tai.

Mặc dù lời của người đăng rất hài hước, “Đây là bông hoa tai cô ấy vô tình để lại, nó sáng lắp lánh.

Ngày nào tôi cũng để trước đầu giường cùng nhau ngủ, tưởng tượng ra dáng vẻ cô ấy bên cạnh tôi và tôi thì đang ôm chặt cô ấy ngủ vậy.”
Nụ cười của Có Tiểu Mạch dân tắt, chỉ vì hai chiếc hoa tai mang lại cho cô cảm giác quen thuộc.


Cố Lan Tâm là cô tiểu thư của nhà họ Có, có vẻ là người hướng nội nhưng thực ra lại chú ý đến hình ảnh bên ngoài nhát, thứ cô ấy dùng đều là thứ tốt nhát, hận không thể đem tắt cả vàng bạc đều gắn lên người mình.

Đôi mắt của Có Tiểu Mạch hơi nheo lại, vô tình phóng to chiếc bông tai, trên đó quả nhiên có một chữ C, lẽ nào người phụ nữ mà chủ bài đăng nhắc đến là Có Lan Tâm?
Cô không hề có đủ can đảm để phán đoán, nhưng tên của người đăng bài lại có một cái hình biểu cảm trái tim màu lam, hoàn toàn khiến Có Tiểu Mạch không khỏi nghi ngờ.

Có Tiểu Mạch tiếp tục xem bài đăng này rất lâu, lâu lâu người đó lại đăng ảnh trong câu lạc bộ đợi Có Lan Tâm đền.

Hơ, thật nực cười!
Chẳng lẽ chị ta đã “ăn vụng chùi mép” ở bên người sau lưng Mộ Bắc Ngật?
Chờ đã, mang thai, lẽ nào đứa bé đó không phải con của Mộ Bắc Ngật!
Một loạt phỏng đoán táo bạo luẩn quần trong suy nghĩ của Có Tiểu Mạch, cô ngây người hồi lâu, cho đến khi Nam Thân An từ ngoài bước vào, cô đều không nhận ra.


“Tiểu Mạch, em đang nghĩ gì vậy?”
Có Tiểu Mạch bát chợt bừng tỉnh, trong tiềm thức tắt trang web, mím môi mỉm cười: “Không có gì đâu anh Nam, sao anh lại đến đây rồi.”
Nam Thần An thu lại sự lo lắng và u ám trong đôi mắt, “nghe nói hôm nay Nám Nám ở trường đã gặp chuyện.”
“Chú Nam, chú không cần lo lắng cho Nám Nám đâu ạ, có ông chú lợi hại ở đó thì cháu và Nám nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Vậy sao?” Nam Thần An siết chặt ngón tay từng chút một, ánh mắt ánh lên một cảm giác không rõ ràng.

Có Tiểu Mạch trái ngược lại không nhìn ra những ý tứ trong câu nói của Nam Thân An nên chỉ gật đầu: “Đúng thật là…Mộ Bắc Ngật đã giúp em.”
“Tiểu Mạch, anh nhớ em đã nói rằng phải tránh xa anh ta, em cũng biết chuyện lần trước của em và Nám Nám đâu thể không liên quan đến anh ta.” Nam Thân An luôn ngắm ngầm chịu đựng nhưng lại không thẻ kiềm chế được mà nói ra..