Vợ À! Hãy Đến Đây Chà Đạp Anh Đi

Chương 22: Tôi nhớ vợ rồi! Tôi muốn về nhà



"Vợ à! hay là em chê anh 'cái kia' không đủ lớn"

"Hả? 'Cái kia' là cái gì?"

Nghe vậy, gương mặt hắn càng thêm bất mãn: "Cây 'súng lục' của anh, tối nào cũng bị 'bắn' mà em còn dám quên"

"Em...."

"Mộc Ninh Ninh, em thử dám nói một câu không nhớ, có tin anh bắn chết em ở trên giường"

"...."

Ninh Ninh còn chưa kịp phản bác, chỉ thấy tròng mắt hắn u ám, sau đó hắn cúi đầu xuống cắn mạnh một phát vào vai cô.

"A..." cô bị đau kêu lên: ""Diệp Hạo Nhiên, anh là chó sao, thích cắn người như vậy"

"Ừm" âm thanh khàn khàn khịt từ mũi hắn.

"Anh là chó đực hơn nữa chỉ thích cắn em"

"...." Ninh Ninh cạn lời.

Thế này mà cũng tự nhận mình là chó được sao.

Ngông cuồng, tự đại chắc cũng chỉ có mình hắn, Diệp Hạo Nhiên.

Màn đêm yên tĩnh, lại là một cuộc triền miên kéo dài không có điểm dừng cho đến tận lúc hừng đông màn triền miên ngọt ngào mới kết thúc.----------Mấy ngày sau đó, sau một tuần bỏ bê công việc để vun đắp tình cảm cùng cô cuối cùng Diệp Hạo Nhiên vẫn phải quay về công ty làm việc.

Cuộc sống của Ninh Ninh dạo gần đây luôn sống trong hương vị ngọt ngào của tình yêu.

Theo như lời Diệp Hạo Nhiên nói, yêu hắn thì phải tiêu tiền của hắn, vậy nên cô cũng rất chi ngoan ngoãn mà nghe lời hắn, hộ hắn tiêu tiền...

Trong cửu hàng B.E- một cửa hàng cao cấp nhất tại thành phố S.

"Thiếu phu nhân, bộ này..."

"Mua đi"

"Vậy bộ này..."

"Mua"

"Bộ kia..."

"Mua"

"...."

"Mua"

Ninh Ninh đi trước không ngừng chỉ tay vào từng bộ quần áo.

Mấy tên vệ sĩ đi đằng sau đang ôm một đống quần áo, trên trán không ngừng toát mồ hôi hột, trợn mắt há mồn nhìn cô...

M* nó Cái gì cũng muốn mua hết, lại còn là cái đắt nhất...đây còn không phải là trực tiếp muốn thiếu gia phá sản sao?

Công ty lúc này trong phòng họp.

Ting!

Ting!

Ting!

Điện thoại hắn cứ cách vài giây lại vang lên một tiếng, Diệp Hạo Nhiên nhíu mày, lấy điện thoại ra xem, sau gần một phút...

Gương mặt lạnh lùng bỗng chốc trở nên ôn nhu như nước ...

Tốt!

Cô vợ của hắn cuối cùng cũng biết cách tiêu tiền...

"Dừng lại một chút" thanh âm trầm thấp vang lên cắt ngang lời đang báo cáo của giám đốc bộ phận kế hoạch.

Diệp Hạo Nhiên quay qua thư ký.

"Giang Dã, lập tức đi thu mua cửa hàng B.E cho tôi, ngay bây giờ"

Hắn sợ cô mua nhiều quá sẽ mỏi tay chi bằng mua luôn cửa hàng cho cô đi.

Giang Dã và mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc nhìn hắn...

Đang yên đang lành, tự dưng đi mua cửa hàng người ta làm gì?

Chưa kịp để mọi người phản ứng, hắn đã quay đầu lại lạnh lùng nghiêm túc.

"Tiếp tục họp"

Cuộc họp lần nữa bắt đầu.

Ting!

Chưa đầy 5 phút điện thoại hắn lần nữa lại vang lên.

Hắn mở ra xem chỉ thấy một dòng chữ kèm một hình ảnh.

'Ông xã, em thích cái túi xách của cửa hàng này'

Hắn cong môi cười sủng nịch.

Ngay lập tức mọi người lại được một phen trợn mắt há mồn...

Quả là không uổng phí sống đến bao nhiêu năm cuộc đời, thế mà họ lại có thể nhìn thấy nụ cười 'hiền từ' của Tổng Giám đốc trong cuộc họp.

Tổng Giám đốc thế mà lại cười đầy 'sủng ái' như vậy, đây là ăn phải bả chó rồi sao?

"Giang Dã, lập tức đi thu mua cửa hàng túi xách cho tôi, ký hợp đồng với người thiết kế"

Mọi người: "..."

"Tiếp tục họp"

Lại 5 phút sau.

Ting!

"Giang Dã, lập tức đi thu mua cửa hàng bánh ngọt, ký hợp đồng với đầu bếp cửa hàng đó"

"...."

"Tiếp tục họp"

Lại 10 phút sau.

Ting!

'Ông xã, em nhớ anh rồi! Về nhà đi"

Môi mỏng người nào đó càng thêm sâu, cuối cùng khẽ cong môi mở miệng.

"Tan họp, Giang Dã chuẩn bị xe cho tôi"

"Tổng Giám đốc, nhưng mà còn chưa báo cáo hết..."

"Tôi nhớ vợ rồi, tôi muốn về nhà, cậu quản được chắc?"............