Nhưng đây là Hoành Điếm, ngôi sao lớn đều có một chiếc xe như vậy.
Một chiếc xe bình thường như vậy, cũng không khiến Tạ Tri Hành chú ý.
Mà Hạ Trừng Trừng điều khiển xe, cũng hồn nhiên không chú ý người đàn ông đeo khẩu trang bên đường.
Hai người lại một lần nữa đi ngang qua nhau.
Chỉ chốc lát sau, Phó Dương Vinh cùng trợ lý Chu đã chạy đến bên cạnh của Tạ Tri Hành.
“Tạ tổng, rốt cuộc anh đã nhìn thấy cái gì?”
Phó Dương Vinh khó hiểu, hơi thở hổn hển, vừa rồi Tạ Tri Hành chạy rất nhanh, suýt chút nữa hai người đã đuổi không kịp anh.
Tạ Tri Hành không để ý tới Phó Dương Vinh, mà ngược lại hỏi Trợ lý Chu, ánh mắt màu đen lóe ra ánh sáng chờ mong:
“Có phải diễn viên chính của đoàn làm phim “Nữu Cỗ Lộc công lược” ở khách sạn này hay không?”
Trợ lý Chu lập tức lật cuốn ghi chép ra xem:
“Khách sạn Hoa Mỹ là khách sạn năm sao duy nhất ở Hoành Điếm, các diễn viên chính trong tổ lớn đều ở lại nơi này... Đoàn làm phim “Nữu Cỗ Lộc công lược” cũng không ngoại lệ!”
“Nói như vậy...”
Khóe miệng Tạ Tri Hành nhếch lên một nụ cười giảo hoạt, trong ánh mắt cũng tăng thêm vài phần vui sướng.
Vị phu nhân paparazzi của anh quả nhiên ở chỗ này!
Buổi chiều trước khi bắt đầu quay phim, Hạ Trừng Trừng như đã hẹn trang điểm cho Mạnh Như Yên.
Gương mặt Mạnh Như Yên rất tinh xảo, mà trang điểm của đoàn làm phim cũng đã được xác định tốt, đối với Hạ Trừng Trừng mà nói chính là vẽ hồ lô theo mẫu, không có gì khó khăn.
Sau khi quay phim bắt đầu, Hạ Trừng Trừng vẫn chờ ở một bên.
Dựa theo nội dung công việc buổi sáng anh Thần đã dặn dò cô trước, chỉ cần lúc nghỉ ngơi lại trang điểm cho Mạnh Như Yên, thì coi như công việc hôm nay đã hoàn thành.
Hạ Trừng Trừng nhàm chán đến mức kéo một cái ghế nhỏ, xem Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải diễn với nhau.
Mạnh Như Yên tất nhiên không cần phải nói, tuy rằng diễn xuất không phải đứng đầu, nhưng lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, hơn nữa tính cách của cô ấy, bản sắc xuất hiện trong một Yêu phi vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, thì rất dư dả.
Ngược lại Dịch Trạch Khải, diễn xuất của anh ta tốt đến mức khiến Hạ Trừng Trừng có chút kinh ngạc.
Ngày thường anh ta thanh phong nho nhã, rất ôn nhu, đạo diễn vừa hô:
“A”, trong nháy mắt anh ta liền mạch mà biến thành hoàng đế trầm ổn uy nghiêm, khiến người ta cảm giác giống như là xuất hiện hai nhân cách.
Mà lời thoại của anh ta lại trực tiếp đưa người vào thế giới của vương triều phong kiến kia, anh ta đứng ở Ngự Hoa Viên uy nghiêm rống lên, sống lưng người xung quanh đều nhịn không được lông tơ dựng đứng.
Ban đầu Dịch Trạch Khải ra mắt với tư cách là một tiểu sinh điện ảnh, từng đóng phim “Anh hùng thiếu niên” với Tạ Tri Hành.
Nhưng mà vào khoảng thời gian đó, trình độ độc quyền của Tạ Tri Hành hoành hành giới điện ảnh, anh diễn xuất tốt, là nam diễn viên được tất cả các đạo diễn nổi tiếng lựa chọn.
Có lẽ Dịch Trạch Khải hiểu được mình dựa vào nhan sắc và diễn xuất không lay chuyển được Tạ Tri Hành, vô cùng sáng suốt sau khi “Anh hùng thiếu niên” bùng nổ chuyển sang làm nam chính trong giới phim truyền hình.
Lăn lộn trong phim thần tượng, cúp lưu lượng không hề thua kém, trước mắt đã lăn lộn đến vị trí chuẩn thị đế, đoán chừng người kế nhiệm tốt nhất sau Trương Tung chính là anh ta.
Sau lưng anh ta vẫn dựa vào giải trí Thiên Thịnh, chỉ mới ba mươi tuổi, trong giới giải trí có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Làm người mà, Hạ Trừng Trừng cũng chú ý qua, vừa mới nghỉ ngơi, một đám diễn viên quần chúng thiếu chút nữa té ngã, vẫn là Dịch Trạch Khải giúp đỡ đỡ dậy, nhìn dáng vẻ lễ phép kỳ lạ.
“Biết người biết mặt không biết lòng mà!”
Hệ thống nhịn không được cảm thán:
“Đúng là chỉ cần nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi hoàn toàn không nghĩ được anh ta là một tên ưa bạo lực gia đình đâu!”