Vợ Ảnh Đế Là Paparazzi

Chương 406



Chương 406. -

 

----

Hạ Trừng Trừng cười tủm tỉm nói: “Ngưng Ngưng, cô không thấy cái gì cả chứ.”

Tống Ngữ Ngưng lập tức che mắt lại:

“Hạ lão sư, tôi là người mù, tôi chỉ là một kẻ đáng thương bị kẻ xấu trói lại.

Tôi thật sự không thấy. Thật đó! Thật đó.”

Hu hu hu, nhìn thấy Hạ Trừng Trừng làm cho trợ lý nam bất đỉnh, đánh tên còn lại đổ m.á.u sao cô dám nói mình nhìn thấy chứ!

Nhìn thấy thì hôm nay còn sống sót rời khỏi đây sao?

Hạ Trừng Trừng lại mỉm cười ôm lấy bả vai Tống Ngữ Ngưng, lấy từng chiếc điện thoại di động ra khỏi chỗ người đàn ông.

“Ngưng Ngưng à! Chúng ta cùng nhau chơi một vố lớn nha, có được hay không?”

Tống Ngữ Ngưng khóc không ra nước mắt.

Không được đâu! Cô buông tôi ra có được không?

Mấy chiếc xe hơi xếp hàng ngừng ở bờ biển bến tàu.

Nơi này là một bến tàu tư nhân, không có thuyền đánh cá nào khác.

Đám ông chủ bước xuống xe được vệ sĩ hộ tống đi lên du thuyền.

Hứa Triệt và Ngô Hưng Bang đứng ở cạnh thuyền cúi đầu khom lưng nghênh đón, mỗi một ông chủ xuất hiện, bọn họ đều sẽ cung kính khom lưng, vẻ mặt mỉm cười lễ phép.

Trong đó khi mỗi ông chủ đi lên thuyền, còn vỗ vỗ vai của Hứa Triệt:

“Tiểu Hứa, chuyến đêm nay làm không tồi nha!”

Qua đêm trên du thuyền nghe rất thú vị.

Hứa Triệt được khen mà hoảng sợ, vẻ mặt tươi cười:

“Sẵn lòng phục vụ ông chủ, ngài hài lòng là tốt rồi!”

Tám ông lớn đều đã lên du thuyền.

Hứa Triệt liếc mắt nhìn đồng hồ:

“Cũng sắp đến lúc rồi đó?”

Ngô Hưng Bang nghiêng đầu nhìn nhìn về phía trước:

“La tiên sinh nói, hôm nay còn có thêm một vị nữa, vừa mới quyết định muốn tới.”



Con đường phía trước thông từ nội thành đến bến tàu vẫn một mảnh đen nhánh, không nhìn ra cái gì cả.

“Còn thêm một người nữa sao?”

Hứa Triệt vô cùng nghi ngờ:

“Không phải tôi tưởng đám ông chủ đã đến đông đủ rồi sao?”

Kế hoạch đã quyết định là tám ông chủ.

Vì để ngừa chuyện ngoài ý muốn, mỗi lần Hứa Triệt đều sẽ chuẩn bị chín cô gái.

Nếu đột nhiên cô gái kia tới kỳ kinh nguyệt gì đó thì rất khó nói, mà anh ta cũng không thể giao người như thế cho ông chủ được.

“Cậu không hiểu đâu.”

Ngô Hưng Bang vỗ vai của Hứa Triệt:

“Chỉ cần ông chủ này tới, sau này chúng ta ở Giang Thành làm việc cũng có thể thuận tiện hơn.”

Xem ra có rất nhiều ông chủ lớn.

Trong lòng Hứa Triệt cũng tràn đầy chờ mong, đứng bên cạnh Ngô Hưng Bang chờ đợi.

Không bao lâu sau, từ xa truyền đến tiếng động cơ ô tô, một chiếc Rolls-Royce Phantom xuất hiện ở trong tầm nhìn của hai người.

Hứa Triệt chậm rãi trừng lớn mắt:

“Anh ta thế mà cũng tới sao?”

Ngô Hưng Bang lại cười nhạo nói:

“Lần trước ở công ty cậu ta, trợ lý của cậu ta khinh thường nhìn tôi, cuối cùng cũng không phải cũng tới đây sao, đàn ông đều giống nhau cả!”

Sau khi mắng chửi xong, Ngô Hưng Bang và Hứa Triệt vẫn rất thức thời thay đổi vẻ mặt mỉm cười lễ phép, tiến lên nghênh đón.

Cửa xe mở ra, người đàn ông ăn mặc một vest màu đen phẳng phiu, chậm rãi bước từ ghế sau của Rolls-Royce đi xuống.

Du thuyền xa hoa chỉ có chín phòng.

Loại du thuyền tư nhân này không tính vượt quá tiêu chuẩn gì, cỡ tầm trung, đặc biệt thích hợp cho người giàu dẫn người nhà hoặc bạn bè ra ngoài du ngoạn.

Thuyền thương nhân thì sẽ có phòng công tác cho nhân viên, nhưng ánh sáng của phòng này sẽ không tốt, hiệu quả cảnh quan cũng rất không ổn, sẽ không tôn trọng quý khách hàng.

Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng nhét hai trợ lý nam kia vào trong tủ quần áo ở trong phòng, cố gắng dọn dẹp sạch sẽ một trận, sau đó vô cùng cẩn thận lẻn vào khác phòng.

Trong phòng thứ chính, Hạ Trừng Trừng đứng ở bên cửa sổ, vén vén bức màn, nhìn thấy một loạt xe hơi dừng lại ở ngoài bến tàu, nhíu mày thật chặt.

“Những ông chủ kia đã tới rồi, tốc độ chúng ta phải nhanh lên!”

Vẻ mặt Tống Ngữ Ngưng khổ sở, hoảng loạn giống uống thuốc, lắc mạnh cơ thể của Tần Mặc, thấp giọng xuống nói:

“Tần Mặc! Tần Mặc, cô mau tỉnh lại đi! Tần Mặc!”