“Trừng Trừng… chuyện quan trọng như vậy, sao em không nói cho anh biết?”
Hạ Trừng Trừng ngượng ngùng, gãi gãi đầu.
“Ha ha ha….”
Bởi vì ngay từ đầu cô cũng không biết sao nữa!
Lục Yên Nhiên kinh ngạc:
“Anh không phải là anh họ của Hạ Trừng Trừng sao? Vậy mà anh không biết.”
Kim Nhất Phàm bổ đao:
“Anh trai này không phải là đồ giả chứ.”
“Phốc”
Hạ Thiên Hoa cảm giác mình trúng đao.
Con ngươi màu hổ phách ngậm nước…
Anh ấy không biết!
Em gái đáng yêu nhất của mình đã kết hôn, vậy mà anh ấy không biết!
Hạ Thiên Hoa có chút buồn bã, muốn cõng mọi người vẽ hình xoắn ốc…
Lúc này Hạ Trừng Trừng mới nhớ tới Hạ Thiên Hoa là một người cuồng em gái.
Anh ấy vẫn rất để ý đến nguyên chủ, biết nguyên chủ xảy ra chuyện thì trước tiên lập tức về nước.
Cho nên biết nguyên chủ kết hôn mà giấu mình, có lẽ sẽ rất khổ sở đi?
Hạ Trừng Trừng vội vàng an ủi:
“Anh họ, đây không phải là do em quá bận rộn sao?
Hơn nữa chuyện ẩn hôn của em và Tạ Tri Hành thật sự không có mấy người biết.”
Trong đôi mắt hoa của Hạ Thiên Hoa lóe lên chút mừng rỡ:
“Thật sao?”
Nhưng anh ấy lại liếc mắt nhìn Lục Yên Nhiên và Kim Nhất Phàm, buồn bã nói:
“Bọn họ đều đã biết…”
“Em bảo đảm.”
Hạ Trừng Trừng làm động tác xin thề:
“Ngoại trừ em cùng Tạ Tri Hành, anh là người thứ ba biết chuyện này! Tuyệt đối sẽ không có người thứ tư biết.”
Đôi mắt của Hạ Thiên Hoa đột nhiên sáng lên.
Người thứ ba biết chuyện này, có phải chứng tỏ mức độ quan trọng của anh ấy ở trong lòng em gái cũng có thể xếp thứ ba hay không?
Wow, tuyệt vời!
Ngẫm lại thì những ủy khuất vừa rồi cũng có thể tiếp nhận!
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiên Hoa trong nháy mắt bừng sáng lại.
Lúc này, Tạ Tân Diêu cùng Kim Hồng Huy cũng tới tiệc mừng thọ.
Thấy đám người Kim Nhất Phàm và Hạ Trừng Trừng đứng chung một chỗ, chủ động chào hỏi.
“Trừng Trừng à!
Nghe nói Tri Hành cho cháu Thiên Thịnh!
Tốt quá! Lúc trước còn tưởng rằng vợ chồng cháu xuất hiện ngăn cách, vợ chồng hòa thuận là tốt!
Vợ chồng hòa thuận là tốt rồi.”
Kim Hồng Huy cười nói:
“Hai chúng nó kết hôn đã nửa năm rồi, nhất định hòa thuận mà.”
Giọng nói của Tạ Tân Diêu và Kim Hồng Huy không lớn, chỉ có người trong vòng này của bọn họ mới nghe được.
Hạ Thiên Hoa, không nghi ngờ gì cũng nghe được rồi.
“… Thiết kế Tạ và Kim tổng cũng biết… Thì ra ở trong lòng của em, anh không phải người quan trọng thứ ba, ngay cả người quan trọng thứ tư cũng không phải.”
Hạ Thiên Hoa đưa lưng về phía Hạ Trừng Trừng, lại buồn bã.
Hạ Trừng Trừng: “…”
Hạ Trừng Trừng vội vàng an ủi:
“Người thứ năm! Thật sự!
Anh là người thứ năm! Em đảm bảo không có nhiều hơn nữa.”
Lúc này, vì Hầu Bác Siêu đầu tư cho bộ phim mới của Dịch Trạch Khải nên cũng đến hiện trường, nhìn thấy Hạ Trừng Trừng, chủ động đi lên chào hỏi:
“Phu nhân! Cô tới rồi! Vậy sao không thấy Tạ tổng đâu chứ?”
Dịch Trạch Khải trêu ghẹo:
“Không phải lại cãi nhau chứ? Vợ chồng nào có thù qua đêm đâu!
Đầu giường cãi nhau, cuối giường lại hòa nhau!
Trừng Trừng, cô cũng chủ động một chút, xử lý Tạ Tri Hành cũng rất dễ dàng.”
Hạ Trừng Trừng: “…”
Hạ Thiên Hoa vẽ xoắn ốc trong lòng:
“… Lại có thêm hai người… thì ra anh là thứ bảy à...”
Hạ Trừng Trừng thề: “Em đảm bảo chỉ có bảy người! Tuyệt đối sẽ không có người thứ tám đâu.”
Lúc này, tài xế Từ vội vàng đi tới bên cạnh Hạ Trừng Trừng:
“Phu nhân, tiên sinh vừa mới bảo tôi nói cho cô biết, có thể tiên sinh sẽ không có thời gian tới đây...”