Vợ Ảnh Đế Là Paparazzi

Chương 482



Chương 482. -

 

----

Hạ Thiên Hoa tức giận nhảy dựng lên:

“Anh ta vừa mới gọi em là phu nhân! Anh ta còn gọi là Tạ Tri Hành tiên sinh! Anh ta cũng biết có đúng không?”

Người thứ tám...

Hạ Thiên Hoa ngửa mặt lên trời, tuyệt vọng.jpg

Vẻ mặt tài xế Từ hoang mang:

“Không chỉ tôi gọi cô ấy là phu nhân đâu!

Dì Lưu, đầu bếp Trương, tài xế Mã, trợ lý Chu… tất cả mọi người đều gọi là phu nhân mà!”

Thứ chín, thứ mười, thứ mười một…

Một đao đao, từng câu từng câu “phốc phốc phốc…” đ.â.m vào trái tim của Hạ Thiên Hoa.

Rất nhiều người đều đã biết…

Anh ấy lại không biết!!!

Hạ Thiên Hoa: khóc ròng.jpg

Hạ Thiên Hoa: ủy khuất.jpg

Hạ Thiên Hoa: khóc lớn.jpg

Thì ra ở trong lòng của em gái, anh ấy còn không bằng dì Lưu, không bằng đầu bếp Trương, không bằng trợ lý Chu…

Hạ Thiên Hoa đưa lưng về phía Hạ Trừng Trừng, vẽ vòng tròn trên mặt đất, trong miệng còn đọc đọc thầm.

“… Tất cả mọi người đều biết, ngoại trừ anh.

Trừng Trừng, sao em lại có thể như vậy chứ… Anh là anh trai của em!

Chúng ta có quan hệ huyết thống mà.”

Hạ Trừng Trừng: “…”

Cô… cô cảm thấy mình không làm chuyện gì sai, tại sao lại có cảm giác như là một tra nữ vậy?

. . .

Tiệc mừng thọ của Phạm lão phu nhân vẫn đang tiếp tục.

Khách khứa qua lại dần dần nhiều hơn, đám đông tụ tập lại với nhau, thảo luận đủ các dự án thương mại khác nhau.

Bởi vì một số chuyện trong công việc, Hạ Thiên Hoa bị đối tác kéo đi thảo luận.

Lục Yên Nhiên và Kim Nhất Phàm vừa nói chuyện vừa chia sẻ tin bát quái ở trong giới giải trí.

Hạ Trừng Trừng lắc lắc ly rượu chân cao lấy từ trong tay nhân viên phục vụ, nhìn quanh một vòng.

Phạm Tư Hàng cũng đã đến bữa tiệc mừng thọ.

Ca sĩ nhạc rock and roll đẹp trai ngày xưa, giờ phút này trên mặt bao phủ sương mù, hốc mắt lún sâu, dưới mắt là quầng thâm.



Anh ta đứng cũng không đứng, dáng người gầy gò, cả người có vẻ cực kỳ phiền não.

Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, Phạm Tư Hàng mở khóa để xem.

Tề Ngộ:

[Phạm Tư Hàng, trong tay tôi vẫn còn có một chai ma túy.]

Phạm Tư Hàng đột nhiên đứng thẳng người, đôi mắt vốn vô thần lại suy sụp giờ phút này tràn ngập ánh sáng và sự thèm muốn.

Anh ta lập tức nhắn tin hỏi Tề Ngộ:

[Cậu đang ở đâu?]

Tề Ngộ gửi tin nhắn định vị: [Tới chỗ này tìm tôi.]

Phạm Tư Hàng nhìn lướt qua bốn phía, các khách mời nếu không bận xã giao, thì cũng vội vàng chúc thọ Phạm lão phu nhân, không ai chú ý tới anh ta cả.

Phạm Tư Hàng cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh tiệc mừng thọ.

Cách đó không xa, Hạ Trừng Trừng chứng kiến tất cả.

Khi Phạm Tư Hàng nhận được tin tức đồng thời gặp Tề Ngộ, cô cũng nhận được tin tức của Tề Ngộ, là lịch sử trò chuyện của Phạm Tư Hàng và Tề Ngộ.

Khóe miệng Hạ Trừng Trừng nhếch lên.

Có vẻ như sắp diễn có trò hay diễn ra rồi!

Địa điểm Tề Ngộ chia sẻ cho Phạm Tư Hàng là một căn nhà hoang, ở cách nhà cũ Phạm gia không xa.

Mảnh đất này vốn là khu nhà tây của Giang Thành cũ, có một số nhà cũ còn ở,như nhà cũ Phạm gia, nhà cũ Hàn gia.

Còn có những ngôi nhà trống rỗng đang chờ bán.

Vào ban đêm, ánh trăng xuyên qua tán cây chiếu xuống sân, gió thổi làm cành cây lắc lư, bóng cây loang lổ.

Căn nhà trống rỗng, đồ đạc đều phủ một lớp vải trắng, nhìn có chút cảm giác thê lương.

Tề Ngộ nắm chặt nắm đấm.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kẽo kẹt, tiếng mở cửa.

Tề Ngộ bất ngờ xoay người, nhìn thấy Phạm Tư Hàng đứng ở cửa.

Gió nhẹ thổi lên, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rơi xuống giữa hai người.

Tề Ngộ trầm giọng nói:

“Anh đã tới rồi.”

Phạm Tư Hàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tề Ngộ, ánh mắt lạnh như băng.

“Đồ đâu?”

Tề Ngộ lấy ra một chai thuốc từ trong túi áo.

Trong mắt Phạm Tư Hàng tràn ngập sự tham lam, nhanh chóng tiến lên đoạt lấy chai ma túy.

Anh ta đang định hút thì đột nhiên có tiếng đạp cửa vang lên.

Vương Hâm xuất hiện ở cửa.

Con ngươi Tề Ngộ đột nhiên co rụt lại:

“Sao anh lại tới đây?”