Ánh mắt ông ta chợt lóe lên, sự oán giận Hạ Trừng Trừng lại tăng thêm vài phần.
Trong chốc lát ông ta lại bày ra vẻ mặt người cha hiền từ:
"Đương nhiên, đương nhiên, đó đều là của mẹ con cho con, đương nhiên là ba phải trả lại.”
Hạ Vĩnh Đức dẫn Hạ Trừng Trừng đi vào biệt thự.
Hạ Trừng Trừng nhìn xung quanh, trong biệt thự rất ngăn nắp, nhưng không có hơi người, tất nhiên là đã lâu không có người ở đây.
Hai người ngồi ở phòng khách, Hạ Vĩnh Đức nghiêm túc nói:
"Trừng Trừng à, ba biết con vẫn oán hận ba vì chuyện của Diệp Thi Văn, nhưng dù sao ba cũng là ba con!
Giữa ba và con gái là gì có mối thù qua đêm chứ? "
Người hầu đi lên, rót cho hai người một tách trà.
Hạ Vĩnh Đức đẩy một tách trà lên trước mặt Hạ Trừng Trừng:
"Trừng Trừng, tách trà này coi như là lời xin lỗi của ba dành cho con, đừng giận ba nữa, được không?”
Hạ Trừng Trừng rũ mắt xuống, nhìn lướt qua hai tách trà trước mặt.
Nước trà trong suốt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hai lá trà trôi nổi, mang hương vị Thiền độc đáo.
Chỉ là không biết trong nước trà này ngoại trừ một ít trà, còn bỏ thêm cái gì nữa.
Hạ Trừng Trừng không nhận lấy chén trà, cười lạnh:
"Không phải nói muốn trả lại di vật của mẹ cho tôi sao? Di vật đâu? "
Hạ Vĩnh Đức hơi dừng lại, khóe mắt nhìn khuôn mặt của Hạ Trừng Trừng.
Trước kia khi đối mặt với đứa con gái ngốc nghếch ngọt ngào này, ông ta nói cái gì, Hạ Trừng Trừng cũng đều làm theo.
Bây giờ, cô lại cảnh giác không uống trà ông ta đưa.
Xem ra, khả năng cô là Máy nghiền nói dối lại lớn hơn vài phần.
"Đồ đều ở trên lầu, còn có... Nhật ký của mẹ con."
Hạ Trừng Trừng sửng sốt: "Nhật ký? "
Hạ Vĩnh Đức yêu thương nói:
"Bên trong có rất nhiều chuyện về con, đều là lời bộc bạch tình yêu đối với con."
Hạ Vĩnh Đức dẫn Hạ Trừng Trừng đi tới căn phòng trên tầng cao nhất của biệt thự bán sơn.
Đây là một căn phòng hình chữ nhật, có cửa sổ sát đất dài tới mười mét nhìn ra biển, phong cảnh sóng biển và đàn hải âu bên ngoài đều thu hết vào tầm mắt.
Hạ Vĩnh Đức thắp một ít nhàng thơm, rót cho Hạ Trừng Trừng một chén trà.
Sau đó, mới đưa nhật ký cho Hạ Trừng Trừng.
"Trừng Trừng, con cứ từ từ mà xem, ba ở dưới lầu chờ con."
Hạ Vĩnh Đức rời đi, khói trong lư hương chậm rãi bốc lên.
Hạ Trừng Trừng nhìn lướt qua một vòng phòng, cuối cùng ngồi trên sô pha, mở quyển nhật ký kia ra.
Nhật ký của Hạ Bạch Lộ, đều là những gì cô ấy muốn nói với nguyên chủ, bao gồm cả kỳ vọng tương lai của Hạ Bạch Lộ đối với nguyên chủ, cũng trêu ghẹo nói rằng sẽ tìm cho cô một hôn sự, còn nhắc tới việc bọn họ vốn có thể có một tương lai khác.
Một tương lai cho Thương Hà.
Hạ Trừng Trừng nhìn quyển nhật ký kia, nước mắt lơ đãng chảy xuống.
Toàn bộ cuốn nhật ký chứa đầy tình mẫu tử.
Từ sau khi Thương Hà qua đời vẫn ghi chép đến nguyên chủ bảy tuổi.
Hạ Bạch Lộ vẫn luôn yêu mến nguyên chủ, sẵn sàng đem những thứ tốt nhất trên đời này cho cô.
Hạ Trừng Trừng có chút tiếc nuối.
Lúc trước, nếu Hạ Vĩnh Đức không chiếm quyển nhật ký này, nếu nguyên chủ sớm nhìn thấy những nội dung này, biết bản thân cô cũng không bị cả thế giới vứt bỏ————Vậy có phải cô sẽ không lựa chọn cái c.h.ế.t hay không?
Đáng tiếc, thời gian đã qua đi, chuyện trong quá khứ đã không thể vãn hồi.
Trong nhật ký, Hạ Bạch Lộ cũng nhắc tới Hạ Vĩnh Đức.
Cô ấy cho rằng Hạ Vĩnh Đức thật sự muốn có một tương lai tươi đẹp với cô ấy, cùng nhau đơn giản sống một đời. N
hưng một vài lời sau đó, đã ngầm thể hiện… Dường như Hạ Vĩnh Đức không giống như vẻ bề ngoài.
Có một số sai lầm đã bắt đầu thì không thể sửa chữa được nữa.
Hạ Trừng Trừng khép lại cuốn nhật ký.
Cô nhìn vào tách trà trên bàn và cau mày.
Hạ Vĩnh Đức rất muốn cô uống tách trà này, trong trà này chắc chắn là có vấn đề.
Cô bưng tách trà lên, nhẹ nhàng vuốt vành tách trà, màu trà trong suốt lắc lư, nổi lên từng lớp sóng lăn tăn.
Hạ Trừng Trừng có cảm giác cả người đã mềm nhũn và yếu ớt.
Cô cau mày và đưa mắt nhìn lư hương.
Trong này... Cũng có thuốc mê?
Hạ Trừng Trừng cắn môi, cắn môi bật máu, nhưng cũng không thể chống đỡ được sức mạnh của mê hương, cuối cùng, trước mắt tối sầm lại, cô ngất đi.