Hạ Vĩnh Đức và La Hằng đi vào phòng, nhìn thấy cô gái ngã xuống đất, khóe miệng hai người nhếch lên nụ cười giảo hoạt.
Sau khi Hạ Trừng Trừng hôn mê trượt xuống, chén trà vỡ vụn chia năm xẻ bảy trên mặt đất, nước trà màu vàng nhạt cũng chảy dài trên sàn.
La Hằng nhặt một mảnh chén trà trên mặt đất lên, cười lạnh:
“Quả nhiên, cô ta vẫn rất cảnh giác với ông!
Trà mà ông rót cô ta không uống một ngụm nào!”
Hạ Vĩnh Đức nhíu chặt mày, mạnh miệng nói:
“Không phải còn có khói thuốc mê sao?
Cuối cùng cũng là một cô gái nhỏ, còn không phải thua ở trong tay tôi sao?”
Nếu Hạ Trừng Trừng thật sự uống nước trà, Hạ Vĩnh Đức sẽ nghi ngờ thân phận Máy nghiền dối trá của cô.
Dù sao cũng là tài khoản truyền thông của nhiều dưa như vậy, sao mà dễ dàng bị hạ gục, tính cảnh giác cũng rất thấp.
Nhưng vì một ngụm trà Hạ Trừng Trừng cũng không uống, bọn họ lại càng cảm thấy Hạ Trừng Trừng rất có thể chính là Máy nghiền dối trá.
“Bây giờ phải làm sao bây giờ?”
Hạ Vĩnh Đức hỏi:
“Thời gian không còn sớm, Hạ Thiên Hoa đã biết cô ta đến chỗ tôi, tôi lo cậu ta sẽ điều tra.”
“Sợ cái gì! Cách cũ là được rồi!”
Trong mắt La Hằng hiện lên một tia tàn nhẫn:
“Chờ bọn họ tìm được t.h.i t.h.ể Hạ Trừng Trừng, cũng không tra ra chuyện gì!”
Hạ Vĩnh Đức ôm Hạ Trừng Trừng lên, ba người rời khỏi phòng.
Nhưng ai cũng không chú ý tới, lư hương vốn đang bốc khói, giờ phút này đã sớm không còn động tĩnh.
Đúng nửa đêm, núi rừng yên tĩnh.
Con đường nhựa quanh co lưng chừng giữa núi dưới ánh trăng sáng như một vòng tròn.
Chiếc xe Ferrari màu hồng và BMW màu đen một trước một sau, khoác ánh trăng bạc di chuyển trên đường núi.
Hai chiếc xe dừng lại ở một khúc cua gần vách đá.
Đây là khúc cua cong nhất ở lưng chừng núi, bên hàng rào là đủ loại biển báo để tài xế giảm tốc độ.
Đứng ở bên cạnh hàng rào, bên cạnh chính là vách núi cao mấy chục thước, chung quanh vách đá đầy đá vụn lởm chởm, còn có một ít hài cốt thân xe.
Mặc dù cảnh sát giao thông đặt biển số xe giới hạn tốc độ, nhưng cứ vài năm một lần, luôn có một hai chiếc xe vô tình rơi xuống đáy vách đá.
Hạ Vĩnh Đức đeo găng tay màu trắng, lái chiếc Ferrari màu hồng, đỗ xe cách hàng rào một đoạn.
Ông ta và La Hằng đi xuống xe, cùng nhau chuyển Hạ Trừng Trừng đang hôn mê lên ghế lái.
Cô gái nhắm chặt mắt giống như một người đẹp ngủ say.
Ghế sau xe còn để một ít di vật của Hạ Bạch Lộ, quyển nhật ký bị bỏ lại phía ghế lái phụ.
Hạ Vĩnh Đức lại rắc thêm chút whiskey lên người Hạ Trừng Trừng, cũng ném chai rượu lên ghế lái phụ.
Đây là lần thứ ba bọn họ làm chuyện này.
Hạ Vĩnh Đức và La Hằng cũng không còn khẩn trương như lúc đầu, động tác trở nên rất thành thạo.
Trên chân ga là một tảng đá nhỏ có thể nhìn thấy ven đường, xe chậm rãi khởi động, thân xe màu hồng nhạt dưới ánh trăng bạc chạy thẳng tắp đến sát hàng rào phía trước...
Hạ Vĩnh Đức và La Hằng đứng ở phía sau xe nhìn theo chiếc Ferrari.
Sắp kết thúc rồi. . .
Trong khoảng thời gian qua, Máy nghiền dối trá đã mang đến cho bọn họ biết bao khuất nhục, phẫn nộ...
Cuối cùng mọi thứ sẽ theo sóng lớn dưới vách đá tan vào biển rộng mênh mông.
Đợi đến ngày hôm sau mọi người phát hiện t.h.i t.h.ể Hạ Trừng Trừng, cũng chỉ nghĩ rằng vì nhớ mẹ mà bi thương, say rượu rồi xảy ra tai nạn xe cộ.
Chuyện tai nạn xe hơi ở một nơi như thế này vô cùng bình thường.
Sau đó Hạ Vĩnh Đức với tư cách là thân nhân trực hệ duy nhất trong pháp luật của Hạ Trừng Trừng, tất nhiên có thể kế thừa tất cả cổ phần của cô.
La Hằng cũng có thể trốn sang nước ngoài dưới sự trợ giúp của Hạ Vĩnh Đức, có cơ hội đông sơn tái khởi.
Hai người nhìn bóng lưng Ferrari, đắc ý nở nụ cười.
Đây là một nụ cười hiếm có trên gương mặt hai người... Nụ cười thật lòng.
Tốc độ chạy của chiếc xe không chậm, trong vài giây ngắn ngủi đã chạy được trăm thước, mắt thấy sắp đ.â.m gãy hàng rào!