Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 187: Lục minh ở đâu?



“Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân ngờ vực nhìn cảnh Y Nhân, rồi nói: “Thưa cô, xin cô chờ một chút.”Nói rồi cô ta nhấc điện thoại bàn trước mặt lên định gọi tới phòng riêng. Cảnh Y Nhân cẩn thận nhìn cô tiếp tân ấn số điện thoại nội tuyến, 2016. Ngay khi điện thoại chuẩn bị thông thì Cảnh Y Nhân đột nhiên đưa tay qua bục tiếp tân, ấn nút dập điện thoại.

Tút” một tiếng, điện thoại đã bị ngắt. Tiếp tân không hiểu gì nhìn cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân rút tay về, cười ha ha: “Ngại quá! Lục Minh mới nhắn tin báo cho tôi ở đâu rồi. Tôi tự đi là được.”

Nói rồi Cảnh Y Nhân xoay người chạy về phía thang máy.

Cảnh Y Nhấn ở trong thang máy tiếp tục gọi điện thoại cho Lục Minh, có lẽ trong thang máy tín hiệu không tốt lắm nên tiếng chuông cũng bị đứt quãng.

Gần 5 phút thang máy mới lên tới tầng 20, do trên đường lên thi thoảng có người ra ra vào vào.

Ra khỏi thang máy, Cảnh Y Nhân lao đi tìm phòng số 2016.

2012, 2014, 2016!

Số phòng được đánh chẵn lẻ ở hai phía trái phải đối diện nhau. Cảnh Y Nhân dừng lại trước cánh cửa lớn ánh kim viền trắng, cô không hề do dự đạp mạnh một cái làm cửa phòng văng ra. Trong căn phòng xa hoa rộng lớn mọi người đang ngồi ăn uống ngon lành bên bàn ăn, đột nhiên nghe thấy một tiếng “RẦM” rất lớn nên hết thảy đều giật bắn mình. Mọi người theo bản năng quay đầu lại xem có chuyện gì thì thấy một cô gái xinh đẹp hùng hùng hổ hổ đứng trước cửa.

Có người định chửi ầm lên nhưng khi phát hiện Cảnh Y Nhân là một cô gái xinh đẹp thì lại cười thô bỉ.

“Người đẹp! Tìm người hả?”

Nhưng họ lại lập tức bị khí thế của Cảnh Y Nhân làm khiếp sợ, rõ ràng là một cô gái nhỏ bé, vậy mà giống như cô tới để biến nơi đây thành một trận gió tanh mưa máu vậy.

Tầm mắt sắc bén của Cảnh Y Nhân quét một lượt khắp phòng mà không thấy Lục Minh và Lý Đồng đâu, nơi này cô cũng không biết ai cả... Cảnh Y Nhân vừa định xoay người đi thì phát hiện cô biết một người. Là tổng giám đốc Lưu nịnh bợ cổ ở buổi bàn luận lần trước.

Cảnh Y Nhân bước từng bước tới chỗ tổng giám đốc Lưu đang ngồi.

Tốc độ đi của Cảnh Y Nhân không nhanh, nhưng tiếng từng bước chân cô giẫm trên sàn giống như tiếng của thần chết đang giảm vào tim tổng giám đốc Lưu vậy. Ngay khi tổng giám đốc Lưu phát hiện ra cảnh Y Nhân thì trong lòng đã thấy không ổn rồi.

Ông ta vẫn cho là Lý Đồng sắp được phù chính nên hôm nay đã nịnh bợ Lý Đồng một phen, hiện giờ chính thất người ta đến rồi, chẳng phải là tới để thanh toán sao?

Cảnh Y Nhân mang theo khí thế càn quét hết sĩ khí người khác đi tới đứng trước mặt tổng giám đốc Lưu, cô dùng giọng nói lạnh lùng thản nhiên chất vấn: “Lục Minh đâu?”

“...”Tổng giám đốc Lưu nghiêng người tránh tầm mắt của Cảnh Y Nhân, môi mím chặt, toàn bộ là dáng vẻ thà chết chứ không chịu nói. Tất cả mọi người ở đây đều âm thầm hít vào một hơi, người phụ nữ này là ai? Lại dám gọi thẳng tên của tổng giám đốc Lục? “Tôi hỏi ông, LỤC MINH Đ U?” Cảnh Y Nhân nổi giận gầm lên, hỏi lại lần nữa.

“...” Tổng giám đốc Lưu bình thường trông cũng rất khí phách nhưng giờ lại bị dọa sợ tới mức rút người lại giống như một tên ẻo lả. Ông ta vẫn mím môi không trả lời. So với Cảnh Y Nhân hùng hổ, ác liệt ở ngay trước mặt thì ông ta lại càng sợ đắc tội Lục Minh, làm cho hợp đồng lần này thất bại. Lần trước vì Cảnh Y Nhân mà hợp đồng đã bị phá hỏng, lần này ông ta không thể bại bởi người phụ nữ này được.

Mỗi người ở đây ai lại không phải là người tinh ý, chỉ sợ người phụ nữ này thân phận không hề đơn giản.