Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 188: Công chúa phát uy



“Không chịu nói phải không? Được!” Dáng vẻ Cảnh Y Nhân hoàn toàn không hề gấp gáp, cô kéo một cái ghế trống ra ngồi trước mặt tổng giám đốc Lưu.

Đôi chân gợi cảm bắt chéo giấu dưới bàn, khoanh tay trước ngực, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm tổng giám đốc Lưu. Tư thế này của cô rất giống tên lưu manh đang chặn đường mấy cô gái.

“Lý Đồng cho ông bao nhiêu lợi ích mà ông giúp cô ta giữ bí mật như vậy? Người đàn ông của Cảnh Y Nhân tôi đây mà đám súc sinh các người dám có ý đổ à?” “...” Cảnh Y Nhân vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đểu giật nảy mình, lúc này họ mới biết chính thất” đến bắt gian đấy mà,

Chuyện như vậy bọn họ không nên tham gia vào thì tốt hơn, có người đã đứng dậy rút áo sau lưng ghế chuẩn bị lẳng lặng rút lui. Nhưng người đó vừa mới đi đến cửa thì nghe một tiếng gió vút” một cái bay qua tai, một cái dĩa găm lên cửa rung bần bật.

Ông ta giật mình lùi lại, mặt mũi trắng bệch.

Giọng nói cảnh cáo lạnh lùng của Cảnh Y Nhân truyền tới: “Các ông không chịu nói cho tôi Lục Minh ở đâu thì một người cũng đừng hòng ra khỏi đây.” “Chúng ta cứ ở đây từ từ dây dưa đi, hôm nay nếu Lục Minh bị làm sao thì đám người các ông...”Nói rồi Cảnh Y Nhân cầm cái dao dùng đồ tây trước mặt lên, chỉ hết một lượt mọi người trong phòng.

“Tất cả cứ ở đây chờ chết đi.” Trong giọng nói lạnh lẽo của Cảnh Y Nhân tràn ngập sát khí.

Cô thuần thục phóng dao lên bàn ăn, “Phập” một tiếng, con dao xuyên qua món ăn trên bàn, cắm lên mặt bàn.

Tất cả mọi người rợn cả sống lưng, lời cô nói không giống đang đùa, mà hình như thật sự sẽ giết những quản lý cấp cao của các công ty nổi tiếng bọn họ.

Có người bị Cảnh Y Nhân khiêu khích tức giận đập bàn: “Cô Cảnh! Một người phụ nữ như cô có thể làm gì được cả một phòng toàn đàn ông bọn tôi? Nếu tổng giám đốc Lục không muốn cùng cô... Ặc... Ứ... Ọe... We re!” Người đàn ông kia còn chưa nói hết câu, Cảnh Y Nhân đã về một hạt đậu Hà Lan trên đĩa ở trước mặt phi thẳng vào cổ họng, bắn vào trong khí quản của ông ta, làm cho ông ta không ngừng nôn khan rồi nôn mửa hết toàn bộ thứ mới ăn vừa nãy ra ngoài. Cảnh Y Nhân cảnh cáo nói: “Bản cũng có năng lực này hay không thì các ông cứ thử một chút xem, không phải sẽ biết ngay sao.” Nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông kia, rốt cuộc cũng có người không chịu được, mở miệng nói: “Tổng... tổng giám đốc Lục... có chút không thoải mái. Cô Lý Đồng đưa anh ấy tới phòng 2122 ở trên tầng để đi nghỉ rồi.” Cho dù đám đàn ông bọn họ có phải là đối thủ của cô gái nhỏ nhắn trước mặt này hay không, thì dù sao người ta cũng là vợ chính thức của tổng giám đốc Lục. Dù tổng giám đốc Lục không thích cô thì họ cũng phải nể mặt anh, lỡ đâu cô Cảnh này bị thương thì không phải là đánh vào mặt tổng giám đốc Lục hay sao. Sau này chuyện hợp tác của bọn họ mà không thành thì phải làm thế nào.

Nghe vậy, Cảnh Y Nhân chậm rãi đứng lên, rồi quay lại cảnh cáo tất cả mọi người: “Các ông ai dám gọi điện thoại báo cho Lý Đồng, thì cứ thử xem.” Người khác cô không biết nhưng cái tên tổng giám đốc Lưu trước mặt này cô tuyệt đối không tin được, cô xòe bàn tay nhỏ nhắn của mình ra trước mặt tổng giám đốc Lưu vẫy vẫy hai cái.

Tổng giám đốc Lưu lập tức hiểu ý, rút điện thoại di động ở trong túi ra đặt lên tay Cảnh Y Nhân. “BỐP!” một tiếng. Điện thoại di động đập vào vách tường vỡ nát: “Tôi mà biết ai gọi điện báo cho Lý Đồng thì kết cục người đó cũng sẽ giống như chiếc điện thoại này.”

Cảnh Y Nhân bỏ lại một câu rồi nhanh chân đi ra ngoài. Có một tầng nên cô cũng lười chờ thang máy mà chạy theo cầu thang thoát hiểm lên tầng 21, tìm phòng 2122.

Cảnh Y Nhân không vội đi vào mà đứng trước cửa gọi điện thoại cho Lục Minh.