*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6ảnh Y Nhân ngậm chặt miệng không nói. Tiết Phương Hoa đi lòng vòng trên máy bay như phát điên, chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa quả bom sẽ phát nổ. Nếu như bom đang ở trên máy bay thì bọn họ sẽ bị nổ chết hết. Kế hoạch lúc trước của bọn họ là nửa đường đẩy Cảnh Y Nhân xuống để cô bị nổ tan xác.
Hiện giờ không tìm được bom trên máy bay, bọn họ chắc chắn sẽ chết hết.
Bọn họ đã không còn đường để quay đầu lại nữa rồi. Tiết Phương Hoa không tìm được quả bom con nhộng nên cứ như phát điên, cô ta đột nhiên lôi Cảnh Y Nhân ra khỏi chỗ ngồi. “Cảnh Y Nhân! Mày giấu bom ở đâu?” Tiết Phương Hoa điên cuồng gào lên, nước bọt văng tung tóe. Đột2nhiên, cô ta mở cửa ca-bin ra.
“Tiện nhân! Mày không nói thì tao sẽ đẩy mày xuống cho mày ngã chết!”
Cảnh Y Nhân một tay giữ cửa ca-bin, một tay nắm chặt cánh tay của Tiết Phương Hoa. Cổ bỏ ngoài tại mà cười khẽ: “Bà nội cô hôm nay không có ý định sống sót trở về, tiêu diệt hai mối họa như hai người chính là lập công đối với đất nước, cũng là để báo thù cho 32 sinh mạng nhà họ Nhạc!” Cảnh Y Nhân vốn không biết 32 mạng người nhà họ Nhạc là do hai cha con bọn họ làm, lại càng không biết hôm nay Lục Minh đến đây vốn là để chuẩn bị bắt hai cha con họ về. Là do lúc nãy, cô và lão Tiết xảy ra tranh chấp, trong lúc đánh nhau,6lão Tiết đã tự nói ra.
“Hôm nay nếu tôi không bắt được cô thì chắc chắn Lục Minh sẽ vì nhà họ Nhạc mà bắt tôi phải chết. Cô Cảnh đừng trách tôi độc ác, có trách hãy trách cô đã gả cho một người đàn ông quyền cao chức trọng. Tôi cũng chỉ muốn bảo vệ cái mạng này thôi.” Lúc này cô mới biết hôm nay Lục minh đã đi một nước cờ nguy hiểm, chỉ là không ngờ, lần này lão Tiết lại liều mạng như vậy. Nghe thấy lời cảnh Y Nhân nói, Tiết Phương Hoa cười lên điên cuồng.
“Nhà họ Nhạc? Mày vì Lục Minh mà báo thù thay cho nhà họ Nhạc à? Tình nghĩa của nhà họ Nhạc, Cảnh Y Nhân mày cả đời không bao giờ trả hết được!” “...” Tiếng gió bên tai Cảnh7Y Nhân đang điên cuồng gào thét, làn váy bị gió thổi lên bay phần phật.
Cô ngơ ngác không hiểu Tiết Phương Hoa đang nói gì.
Tiết Phương Hoa nghiến răng nghiến lợi, áp sát vào tai Cảnh Y Nhân khiêu khích: “Kể cả mày có giết tao thì cũng không trả được nợ cho nhà họ Nhạc đâu!” “Cảnh Y Nhân! Nhờ Nhạc Phong hiến giác mạc nên đôi mắt mù của mày mới có thể nhìn thấy ánh sáng. Nhạc Phong vì mày mà bị mù, cả đời này anh ta sẽ phải sống trong bóng tối!”
“...” Con người Cảnh Y Nhân co rút lại, vẻ mặt thẫn thờ nhìn Tiết Phương Hoa.
Nhạc Phong?
Hóa ra lần trước cô không nhìn thấy là do mắt cô bị mù? Nhạc Phong đã hiến giác mạc cho cô? “Cô nói vớ vẩn!” Cảnh Y Nhân4có thể khẳng định Tiết Phương Hoa nói như vậy là có lý do. Bởi vì cô biết, chuyện này là không thể! Tuyệt đối không thể. Rõ ràng Lục Minh đã nói mắt của cô chỉ bị thương, qua một thời gian là lại bình thường.
Bản thân Cảnh Y Nhân từ trước tới nay không nhớ rõ mình đã từng phải phẫu thuật lúc nào, mấy lần đó chỉ làm kiểm tra thôi. Chỉ có một lần cô ngủ quên khi đang kiểm tra, lúc ấy còn cảm nhận được có người ở bên cạnh nắm tay cô...
Nghĩ vậy, trong đầu Cảnh Y Nhân như có một tia sét đánh trúng, ánh mắt cô trống rỗng, ngây người t