Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 616



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Con! Con của cô có vấn đề sao? “Cảnh Y Nhân, mày nói xem mày sống thì có ích gì? Lần nào mày cũng gặp may, lần này mày chết chắc rồi!” Nói rồi, Tiết Phương Hoa bất chợt đẩy Cảnh Y Nhân một cái. Cảnh Y Nhân vẫn chưa hồi thần lại nên bị Tiết Phương Hoa dễ dàng đẩy xuống.

cả người cô rơi tự do, bên tai là tiếng gió sượt qua làm da thịt cô đau đớn.

Tóc tai bay tán loạn, chiếc váy dài xõa tung ra. Cô cứ thế rơi khỏi máy bay. Cảnh Y Nhân vẫn đờ đẫn chưa định thần lại, cô đang nhớ tới sự hy sinh của Nhạc Phong, mặc dù trong đầu cô biết, chẳng mấy chốc mình2sẽ chết.

Giờ phút này, cô vẫn còn quá nhiều điều tiếc nuối trong cuộc đời.

Cô vẫn chưa kịp yêu thương Lục Minh thật tốt, chưa kịp trả món nợ cho Nhạc Phong, cũng chưa kịp sinh ra những đứa con đáng yêu của mình...

Tất cả mọi thứ cứ như vậy mà kết thúc ư?

Nghĩ vậy, khóe mắt Cảnh Y Nhân rơi ra một giọt lệ.

Võ công của cô dù cao siêu đến đâu cũng không có tác dụng với độ cao như vực sâu vạn trượng này, chỉ có thể trơ mắt ra chờ chết... Trực thăng đã bay ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Lục thị. Lúc này, độ cao so với mặt đất đã ngang bằng tòa nhà 100 tầng. Cảnh Y Nhân ngã6xuống như vậy chắc chắn sẽ chết...

Lục Minh đang ở trên sân thượng của tòa nhà, tầm mắt vẫn luôn nhìn theo từ khi máy bay cất cánh rời khỏi tòa nhà.

Nhìn thấy cảnh Y Nhân giãy giụa ở cửa ca-bin, Lục Minh nhanh chóng lao đến, anh đã chạy tới cuối đường, ở rìa sân thượng là cầu thang thoát hiểm, anh dẫm hai chân lên đó.

Dường như anh không hề sợ hãi cảm giác lơ lửng giữa không trung.

Chỉ cần hơi nhìn xuống từ độ cao này cũng đủ khiến người ta thấy trời đất quay cuồng, chỉ một chút nữa thôi là sẽ rơi khỏi tòa nhà trăm tầng xuống đất. Lục Minh không bị ngã, nhưng anh cũng chỉ có thể trơ mắt7nhìn cảnh Y Nhân rơi xuống từ phía trên đỉnh đầu mình. Anh theo bản năng vươn hai tay ra muốn đón lấy Cảnh Y Nhân. Nhưng khoảng cách từ chỗ Cảnh Y Nhân tới chỗ anh tầm hơn hai mét. Mắt thấy không thể nào đón được Cảnh Y Nhân, Lục Minh không hề do dự mà nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, sau đó mạnh mẽ xông lên phía trước, đạp lên cầu thang ở phần rìa của mái nhà, nhún chân, giẫm một cái bật nhảy lên, lao ra giữa không trung.

Vạt áo măng-tô của anh bay phần phật về phía sau.

Hai tay anh đột nhiên dùng sức ôm chặt lấy người thương vào lòng.

Cho dù là vực sâu vạn trượng, lúc4này, trái tim của Lục Minh cũng đã yên ổn trở lại. Con người khi ở tình huống nguy cấp sẽ hành động theo bản năng. Trong lòng Lục Minh chỉ có một niềm tin: “Ba nghìn năm trước anh đã chết cùng em, ba nghìn năm sau cũng có thể đi xuống địa ngục cùng em.” Trong giây phút Cảnh Y Nhân chơi vơi giữa không trung, bỗng nhiên có cảm nhận được cơ thể mình nặng nề hơn, sau đó cô bị một luồng sức mạnh bao lấy, tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh.

Sức mạnh đến đột ngột kia làm Cảnh Y Nhân giật mình, cô sợ hãi với suy đoán trong lòng, ấy vậy mà, người ở trước mắt cô lại chính6là người trong lòng cô đang đoán.

Cảm giác yên tâm đã an ủi trái tim hoảng loạn và tuyệt vọng của cô. Đôi tay anh tựa như đôi cánh thiên sứ trên thiên đường đang bảo vệ, ôm chặt lấy cô, dù cô phải rơi xuống địa ngục cũng không cần sợ hãi điều gì cả. Hai trái tim dần dần yên bình trở lại.