Vương Giai Tuệ lập tức vươn hai tay ra ngăn lại Hoắc Trì Viễn: “Anh cả, Tề Mẫn Mẫn không muốn gắp anh đâu.”
Hoắc Trì Viễn nghe thấy lời Giai Tuệ nói, đành thống khổ xoay người, một quyền hướng tới vách tường.
“Xứng đáng!” Hoắc Nhiên ở một bên vô tình nói.
Hoắc Trì Viễn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt hối hận theo khóe mắt rơi xuống.
Anh xác thực rất xứng đáng!
Sau khi Tưởng phu nhân bị rơi xuống lầu, anh chính là bị lòng tự trách che mù mắt, anh chỉ biết trách chính mình, mà không có suy nghĩ sâu xa tới phản ứng của Tề Mẫn Mẫn.
Cô có thể nói bản thân mình đẩy Tưởng phu nhân xuống lầu, chỉ sợ là đều xuất phát từ sự áy náy mãnh liệt trong lòng.
Cô cảm thấy mình chính là người đã hại Tưởng phu nhân đi đến một bước cuối cùng- tự sát này đi?
Anh vậy mà ngu ngốc không có suy nghĩ đến điều này, quên mất chính cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tưởng gia.
Cho dù cô có tự sát cũng sẽ không bao giờ hại chết Tưởng phu nhân.
Đây mới chính là Tề Mẫn Mẫn mà anh quen biết.
Anh vậy mà lại không tin cô, còn đi tìm Ứng Mẫn chứng thực.
Nhớ tới phản ứng của Ứng Mẫn lúc đó, anh liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Anh vẫn coi cô ta như bạn tốt.
Nếu không phải Ứng Mẫn im lặng, anh cũng sẽ không quyết tuyệt định tội cho Tề Mẫn Mẫn.
Nhưng giờ thì anh có thể trách ai đây?
Là mắt anh bị mù.
“Anh cả, nếu em là Tề Mẫn Mẫn, em cũng sẽ không gặp anh. Một cô gái bị tổn thương, trong tim có bao nhiêu thống khổ? Huống chi cô ấy còn vừa mới để tang cha!” Vương Giai Tuệ không quá đồng ý nhìn Hoắc Trì Viễn, “Anh không chỉ xóa đi đứa con của hai người, mà còn xóa luôn cả tình yêu mà Tề Mẫn Mẫn giành cho anh.”
Hoắc Trì Viễn không ngừng đấm vách tường, mặc cho trên tay đã rướm máu, các vết thương, trầy xước da đã chồng chất.
Anh biết Tiểu Nhiễm còn đau khổ hơn anh gấp bội.
“Nếu chị dâu nhỏ không yêu anh nữa, đây cũng là anh bị trừng phạt đúng tội mà thôi!Đàn ông ra tay đánh phụ nữ, chính là kẻ không đáng được tha thứ!” Hoắc Nhiên chính là nói trúng tim đen của Hoắc Trì Viễn.
Anh vẫn cho rằng tình yêu của Hoắc Trì Viễn giành cho Tề Mẫn Mẫn sẽ xóa tan đi mọi thù hận, không nghĩ tới cái chết của Tưởng phu nhân đã phá tan phần tình cảm này.
Là tình yêu của anh chưa đủ sâu?
Hay là ý thức trách nhiệm của anh quá mạnh mẽ?
Tưởng Y Nhiên chết đã khiến anh gánh trên vai quá nhiều gánh nặng, như vậy thật không ổn.
Tới khi nào thì bóng ma của Tưởng Y Nhiên mới ra khỏi trái tim anh đây?
Lúc này chỉ sợ là chị dâu nhỏ thật không dễ thuyết phục rồi.
Hoắc Trì Viễn đột nhiên đập đầu vào tường, khóc rống lên.