Cô là người anh yêu, là người anh có thể yêu, là người duy nhất anh yêu, mãi mãi là người anh yêu sâu đậm nhất.
Chính tay anh làm cô bị thương.
Tội của anh quả thực không đáng tha thứ!
Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn khóc, Vương Giai Tuệ cũng có chút thương cảm.
Người đàn ông bình tĩnh, ung dung như Hoắc Trì Viễn, vậy mà sẽ vì Tề Mẫn Mẫn mà khóc lớn, không hề quan tâm đến hình tượng.
Đây chính là tình yêu đích thực đi?
Phần tình yêu này của anh có thể vượt qua được tình cảm mà anh giành cho Y Nhiên chứ?
Vương Giai Tuệ cắn môi: “Anh cả, nếu anh muốn chiếm lợi thế, vậy thị hãy trả lại trong sạch cho cô ấy đi.”
“Anh tin không phải là cô ấy.” Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn thẳng vào Giai Tuệ.
“Vậy cũng không đủ. Anh tất phải điều tra rõ chân tướng, tìm ra nguyên nhân Tưởng phu nhân rơi xuống lầu. Có lẽ sẽ không phải là tự sát đơn giản như vậy. Có lẽ là có người muốn hại Tề Mẫn Mẫn?” Đôi mắt trong sáng, lanh lợi của Vương Giai Tuệ trực tiếp nhìn Hoắc Trì Viễn.
Cô đồng ý với Tề Mẫn Mẫn là không nói sự thật cho Hoắc Trì Viễn biết, nhưng không đồng ý là cô không được nhắc nhở anh. Hi vọng anh có thể hiểu được lời của cô.
“Có phải em đã biết chuyện gì không?” Hoắc Trì Viễn nghi ngờ nhìn Vương Giai Tuệ.
“Chẳng lẽ anh không tin là Tề Mẫn Mẫn vô tội?” Vương Giai Tuệ thông minh hỏi lại.
Hoắc Trì Viễn im lặng nhấp môi mỏng.
Sau khi tỉnh táo lại, anh đã tin Tề Mẫn Mẫn vô tội.
Giai Tuệ nói rất đúng, anh nhất định phải điều tra rõ sự thật, trả lại trong sạch cho Tề Mẫn Mẫn.
“Anh đi tìm Ưng Mẫn.” Hoắc Trì Viễn xoay người rời khỏi.
Hoắc Nhiên giữ chặt lấy anh: “Có thể tìm Ưng Mẫn, nhưng trước tiên anh phải băng bó vết thương đã. Em cực kỳ nghi ngờ anh không tới nhà Ưng Mẫn đã không mất máu đến té xỉu.”
Hoắc Trì Viễn sửng sốt một chút. Hoắc Nhiên nhắc nhở vết thương trên trán anh.
Anh giơ tay lên sờ một chút, đau đến hút một ngụm khí. Đặt tay xuống đã thấy có rất nhiều máu.
Cố Niên đẩy mạnh tủ thuốc di động, lấy bông vải sát trùng và băng gạc, cầm máu cho anh, bôi thuốc, băng bó.
“Anh, anh có thấy Ưng Mẫn sẽ dễ dàng nói cho anh biết sự thật không?” Hoắc Nhiên đứng thẳng, thật sự nhìn Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn sờ trán đã được băng bó cẩn thận, cau mày nói: “Cô ấy nhất định phải nói cho anh biết.”
“Vì sao cô ấy phải nói cho anh biết?” Hoắc Nhiên xoay người khoanh tay lại, không kiếm chế được hất mày: “Đối với cô ấy mà nói, đây chính là cơ hội tuyệt vời để diệt trừ tình địch.”
“Anh và cô ấy chỉ có thể là bạn!” Hoắc Trì Viễn nói xong, không chút do dự xoay người rời đi.