LÝ Á Lệ lập tức cười tươi tắn: “Đúng thế, Tề Mẫn Mẫn đáng yêu như vậy, cũng không giống con, chỉ biết chọc giận mẹ!”
“Con không chọc giận mẹ nữa còn chưa được sao?” Vương Giai Tuệ đung đưa cánh tay của Lý Á Lệ, trong giọng nói đều là làm nũng.
“Hôm nay thấy con đính hôn, mẹ liền không giận con nữa, nhanh đi trang điểm, xe của Hoắc Nhiên sắp tới rồi.” Lý Á Lệ bóp mặt con gái.
Bà tự tay nuôi cô lớn, nhìn cô đính hôn, tâm tình của bà có chút phức tạp, vừa cao hứng lại khổ sở.
Vương Giai Tuệ kéo Tề Mẫn Mẫn vào nhà, cười nói: “Con đã có khí chất từ khi sinh ra rồi, không cần trang điểm.”
“Không thể!” Lý Á Lệ đẩy con gái vào phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy son liền muốn tự bôi cho Giai Tuệ.
“Dừng lại!” Vương Giai Tuệ nắm lấy tay LÝ Á Lệ nói: “Mẹ, tự con làm được, tự con làm được.”
Cô rất ít khi trang điểm, cả son môi cũng chưa từng bôi, cho nên cô không muốn để mẹ trang điểm cho mình quá đậm, giống như hoa hồng vậy.
“Dì, con tới giúp Giai Tuệ.” Tề Mẫn Mẫn lập tức cười tiến lên.
“Được được, Tề Mẫn Mẫn giúp thì tốt quá.”Lý Á Lệ vui vẻ tươi cười, rời khỏi phòng ngủ.
“Tề Mẫn Mẫn, son của mẹ mình quá đậm, mình không muốn lắm.” Lý Á Lệ nhìn Tề Mẫn Mẫn, bất đắc dĩ cắn môi.
“Cậu thật sự không cần trang điểm, mình cầm theo một thỏi son, để mình giúp cậu.” Tề Mẫn Mẫn lấy ra một thỏi son Armani từ trong túi, cười nói.
Cuộc sống trước kia của cô không thể nói là không xa hoa. Ăn mặc đều là hàng hiệu quốc tế, tuy cô không hay trang điểm, nhưng ba vẫn mua cho cô một đống lớn đồ trang điểm. Buổi sáng sau khi thay quần áo xong, cô chọn một thỏi son môi từ trong số đó qua đây, liền đoán có thể sẽ được dùng đến.
“Màu 504? Màu này không phải đang chuộng sao?” Vương Giai Tuệ vui sướng cười nói.
“Uhm. Mình tô cho cậu nhé.” Tề Mẫn Mẫn mở nắp son môi ra, cười tô lên giúp Vương Giai Tuệ, sau đó lấy một tấm khăn giấy, lau một chút sắc đỏ đi, chỉ còn hồng nhàn nhạt.
Vốn dĩ Giai Tuệ bình thường đã rất đẹp, tô một chút son môi, lại trở nên kiều diễm ướt át.
Lúc Hoắc Nhiên nhìn thấy Vương Giai Tuệ thay đổi đồ trang sức trang nhã thì lập tức bị kích động, ngây ngốc quên cả nói chuyện.
“Xinh đẹp! Quá đẹp! Đúng là em có phúc ba đời nên kiếp này mới cưới được một cô gái xinh đẹp như Giai Tuệ.” Hoắc Nhiên lập tức hoàn hồn, bắt đầu mồm mép đùa giỡn.
“Ba đời trước của anh là thù hay là người quái dị?” Vương Giai Tuệ khẽ cười hỏi.
“Nhất định là vậy rồi!” Hoắc Nhiên vội vàng gật đầu.
Câu trả lời của anh không chỉ là cho Vương Giai Tuệ mà còn cả Tề Mẫn Mẫn phải bật cười.
“Được rồi. Thời gian không còn sớm nữa, đi nhanh lên.” Lý Á Lệ cười thúc giục.