Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1770





Chương 1779

Hai người sánh vai xuống lầu.

Bên dưới, Hoắc Trì Viễn vẫn ngồi trong chiếc Maybach, chờ đợi có chút phiền chán.

Bàn tay bị thương đã được thay băng, nhưng máu vẫn rỉ ra một lần nữa làm ướt băng.

Khi anh nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn xuống dưới thì lập tức ngồi thẳng dậy, căng thẳng nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn.

Hoắc Nhiên nhường lại vị trí lái phụ, cùng Vương Giai Tuệ ngồi ghế sau. Lý Á Lệ cũng thức thời ngồi xuống bên cạnh con gái.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy không còn chỗ nào khác, cắn cắn môi, mở cửa xe rồi ngồi vào.

Hoắc Trì Viễn đột nhiên áp sát, dọa Tề Mẫn Mẫn nhảy dựng.

Nhưng anh không làm gì cả, chỉ là muốn thắt dây an toàn cho Tề Mẫn Mẫn.

Khi Hoắc Trì Viễn tới gần trái tim Tề Mẫn Mẫn đập bình bình trong ngực.

Sự hiện diện của anh tác động nghiêm trọng đến cảm xúc của cô.

Hoắc Trì Viễn thắt dây an toàn xong, liền lui về, trầm mặc khởi động xe rồi phóng đi.

Trên đường, Tề Mẫn Mẫn cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không cho phép mình để lộ ra việc mình bị Hoắc Trì Viễn làm đảo loạn tâm trí.

“Bà nội bọn họ đã đến hội trường.” Hoắc Trì Viễn thô giọng nói.

“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn lên tiếng.

“Chị dâu nhỏ, bà nội nhớ chị muốn chết. Tối hôm qua còn trách em không đưa chị về ăn cơm. Bà còn nói bà không cần cháu trai, chỉ cần cháu dâu.” Hoắc Nhiên khoa trương nói.

Tề Mẫn Mẫn nhớ đến bà nội, nhịn không được xì ra một tiếng cười, nhưng rất nhanh lại bị cảm xúc bi thương chiếm hữu.

Bà nội vẫn là bà nội yêu thương cô hết mực, nhưng cô đã không còn là cháu dâu của bà nữa rồi.

“Bà nội hỏi, bao giờ thì anh đưa em về, bao giờ thì về nhà ăn cơm.” Hoắc Trì Viễn u oán nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.

“Bà nội sắp muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh cả rồi! Tề Mẫn Mẫn, cậu thương anh ấy với!” Vương Giai Tuệ cũng giúp Hoắc Trì Viễn khuyên Tề Mẫn Mẫn.

“Giai Tuệ, hôm nay cậu đính hôn. Chúng ta không thể nói chuyện khác sao?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, bất mãn kháng nghị.

Bọn họ lại bắt đầu khuyên giải, cô sắp không chju nổi rồi.

Cô đã quyết tâm không quay đầu!

“Thật xin lỗi!” Hoắc Trì Viễn mở miệng trước, “Tiểu Nhiên, Giai Tuệ, các em không cần biện họ cho anh. Là anh sai đáng bị trừng phạt. Tiểu Nhiễm không chịu tha thứ cho anh, là anh làm còn chưa đủ tốt, xin lỗi còn chưa đủ thành khẩn.”

“Bác sĩ Mông Cổ, em muốn khóc.” Vương Giai Tuệ dựa vào lòng Hoắc Nhiên, cảm động nói.

Cô không ngờ Hoắc Trì Viễn là thiên chi kiêu tử sẽ nói ra những lời như vậy.

Có thể thấy được Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn nhiều đến thế nào, đã hối hận vì đã làm tổn thương cô như thế nào.

KHông biết đến khi nào Tề Mẫn Mẫn mới có thể quên được.