“Đi theo anh!” Hoắc Trì Viễn ngăn chặn Tề Mẫn Mẫn, thanh âm thô cứng ra lệnh.
“Không thích!” Tề Mẫn Mẫn lập tức từ chối.”Em muốn ở nhà học bài.”
Lúc anh làm việc vốn không có thời gian để ý đến cô, cô ở trong phòng anh nguyên một ngày quả thực hết sức nhàm chán.
“Đi làm với anh, chưa biết chừng nếu bài quá khó anh có thể giúp em.” Hoắc Trì Viễn cố tình mê hoặc Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn phải đắn đo một lúc, mới gật đầu đồng ý:”Được rồi, em sẽ liều mình ở cùng anh một ngày.”
Hoắc Trì Viễn dùng sức cắn cánh môi Tề Mẫn Mẫn một cái:”Kiêu căng!”
“Bởi vì được người ta cưng chiều đó!” Tề Mẫn Mẫn kiêu hãnh ngẩng cao khuôn mặt bé nhỏ.
“Là anh đây!” Hoắc Trì Viễn ra sức véo má Tề Mẫn Mẫn, chiều chuộng nói.
Hoắc Trì Viễn bế thốc cô lên, bước vào phòng tắm.
Lúc đang ăn sáng, Tề Mẫn Mẫn cầm lấy bánh sandwich đưa đến miệng Hoắc Trì Viễn:”Chú, há mồm.”
Hoắc Trì Viễn không người Tề Mẫn Mẫn muốn bón cho mình, bày ra vẻ mặt được yêu thương mà kinh sợ.
“Em đối với anh có tốt không?” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Tốt!” Hoắc Trì Viễn khàn khàn đáp lại.
“Vậy anh có bao giờ yêu em chút nào không?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn tràn đầy hi vọng.
“Nha đầu, anh thích em!” Hoắc Trì Viễn vẫn không nói ra chữ “yêu”, bởi vì anh không cho rằng cảm tình của anh dành cho cô có thể phát triển thành tình yêu nhanh như vậy. Nếu có thể yêu cô nhanh như vậy, đó chính là sự phản bội đối với Y Nhiên.
Dương Nguyệt Quyên đi vào phòng con gái, nhìn thấy Tề Lạc đang ngồi trên giường xem tạp chí, liền bất mãn hỏi:”Đã muộn giờ học rồi mà con tại sao vẫn không ra khỏi giường?”
“Hôm nay trường tổ chức đại hội thể dục thể thao, không có lớp học, con không phải đi.” Tề Lạc đá hai chân, cũng không ngẩng đầu lên khỏi tạp chí.
“Nhìn gì mà chăm chú vậy?” Dương Nguyệt Quyên tò mò cúi người. Thấy bìa tạp chí là ảnh của Hoắc Trì Viễn, nghiêng đầu thắc mắc:”Con đang tìm hiểu Hoắc Trì Viễn sao?”
Tề Lạc xoay người ngồi xuống, mang theo chút thầm oán trách:”Mẹ, sao mẹ chưa từng nói với con Hoắc Trì Viễn còn trẻ tuổi và lại đẹp trai như vậy?”
Lúc trước cô cho rằng Hoắc Trì Viễn cho dù không xấu xí thì cũng là một lão già hói đầu, không ngờ rằng lại đẹp trai ngời ngời như vậy.
Nghĩ đến Tề Mẫn Mẫn gả cho người đó, trong lòng cô lại tràn ngập ghen tị.
Ngày xưa cha không hề coi trọng cô, trước khi theo mẹ xuất giá đến đây cha chỉ đến khi đưa tiền cho mẹ hàng tháng thì mới nhìn cô một lần. Nhưng với Tề Mẫn Mẫn thì hoàn toàn khác, coi chị ta như tâm can bảo bối luôn nâng niu trên tay sợ vỡ.
Đều là con gái của ông, trong máu đều có dòng máu của ông, tại sao cái gì tốt nhất cũng đều dành cho Tề Mẫn Mẫn?
“Nói cho con thì có ý nghĩa gì?” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn con gái liếc mắt một cái.