Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 29



Con ngươi Dụ Lâm Hải chấn động, bỗng dưng anh nhớ tới hồi Lộ Nam Mẫn mới gả cho anh, cô tranh giành muốn lau người giúp anh, sau khi bị anh nóng nảy lớn tiếng trách móc, cô chỉ giơ ba ngón tay ra vẻ thông minh với mình.

Đáng chết! Rốt cuộc là làm sao, không thể hiểu nổi anh cứ luôn nhớ đến người phụ nữ kia.

Dụ Lâm Hải ra khỏi chung cư, cảm nhận được không khí trong lành, cơn nóng trong lòng anh mới giảm bớt vào phần.

Hà Chiếu bước tới mở cửa xe sau, anh ta đứng cung kính một bên, Dụ Lâm Hải dừng bước hỏi: “Tra ra hành tung của Lộ Nam Mẫn chứ?”

“Vẫn chưa…”

Dụ Lâm Hải lạnh lùng trách: “Phế vật!”

Trợ lý Hà cúi đầu thật thấp, rơi vào khoảnh khắc thất bại chưa từng có trong đời.

Biết boss ghét nhất là mượn cớ, nhưng anh ta vẫn nhắm mắt giải thích: “Hành tung của bà chủ hình như đã bị người khác xóa mất, cố ý không cho chúng ta tìm được, hacker trình độ kỹ thuật cao mà tôi mời đến cũng không điêu luyện bằng người ta”.

Con ngươi Dụ Lâm Hải u tối, rốt cuộc là người nào muốn che giấu hành tung của Lộ Nam Mẫn?

Lộ Nam Mẫn rốt cuộc là ai?

Lên xe rồi, Hà Chiếu lại đưa tài liệu mình điều tra được ở bệnh viện đưa cho Dụ Lâm Hải: “Tôi đi bệnh viện điều tra, có hai chuyện rất khả nghi”.

Dụ Lâm Hải liếc nhìn tài liệu: “Nói”.

“Chuyện thứ nhất, trong danh sách y tá bệnh viện thành phố từ ba năm trước không hề có tên bà chủ, nhưng khi anh và bà chủ kết hôn, tôi cũng phụng mệnh đều tra cô ấy, tên cô ấy quả thật có trong danh sách y tá”.



Anh ta đã tìm ra danh sách bệnh viện cất giữ và danh sách năm đó anh ta tra ra được, Dụ Lâm Hải liếc nhìn, ba chữ Lộ Nam Mẫn này chỉ có trong một bộ tài liệu.

Dụ Lâm Hải trầm ngâm trong chốc lát: “Cô ta là nhân viên ngoài biên chế sao?”

Hà Chiếu nói: “Có thể là tạm thời kéo qua để bổ sung cho đủ. Mấy ngày nay tôi đi tìm các y tá có mặt trong danh sách năm đó để hỏi, nhưng bọn họ không có ấn tượng gì với bà chủ, chỉ nhớ năm đó cô ấy vô cùng may mắn”.

Dụ Lâm Hải ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: “Vận may gì?”

Hà Chiếu ho nhẹ một tiếng: “Gả cho anh”.

Vẻ mặt Dụ Lâm Hải ngừng một lát, mi tâm tiếp đó nhăn lại: “Bớt nói nhảm. Tiếp tục đi”.

“Vâng. Chuyện thứ hai chính là tôi đột nhiên điều tra ra, vị bác sĩ năm đó làm phẫu thuật cho anh không phải do bác sĩ bệnh viện thành phố lập, mà là bác sĩ bất ngờ trở về từ nước ngoài, tên Grace”.

Con ngươi Dụ Lâm Hải hơi co lại, năm đó vết thương của anh nghiêm trọng, giống như là nhặt xác từ quỷ môn quan về, may mà vị bác sĩ đó làm phẫu thuật cho anh, đúng là đôi bàn tay vàng.

“Bác sĩ Grace kia bây giờ được thăng chức cao đến đâu rồi?”

“Điều kỳ quái là nằm ở đây, sau khi bác sĩ Grace từ nước ngoài về liền đến bệnh viện thành phố làm phẫu thuật cho anh rồi lại quay về, giống như đặc biệt chạy một chuyến đến đây vì anh vậy”.

Dụ Lâm Hải đoán có thể khả năng là danh y nổi tiếng ông cụ đặc biệt mời từ nước ngoài về cho anh, anh nhìn về phía Hà Chiếu: “Hai chuyện cậu nói có liên hệ gì sao?”

Hà Chiếu nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như không”.