Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 30



Dụ Lâm Hải ném tài liệu vào mặt anh ta, Hà Chiếu đưa tay nhận lấy, ngượng ngùng nhếch mép.

Trợ lý khỉ gió gì thế, không trông cậy được chút nào.

Trong lòng Dụ Lâm Hải nín thở, anh lấy điện thoại gọi cho một số, bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng truyền tới lại là tiếng rít cắn răng chịu đựng, lòng anh hơi trầm xuống: “Sao thế, bị thương à?”

“Không sao, vừa nhìn trúng một cô em, kết quả ăn trộm gà bất thành mất nắm gạo, bị ném qua vai, lại còn lĩnh một cái tát”.

Dụ Lâm Hải chỉ lạnh lùng nói hai chữ với người chiến hữu tâm địa đầy gian xảo này: “Đáng đời”.

Phó Vực bị đánh nhưng dường như tâm trạng vẫn rất tốt, giọng nói ngả ngớn suồng sã: “Các em gái ở thành phố Nam vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, tôi thích”.

Dụ Lâm Hải không quan tâm đến điều đó, khẽ hỏi: “Cậu đến thành phố Nam làm gì?”

“Ông già nhà tôi muốn mở một trường đua ngựa, nhìn trúng một mảnh đất ở ngoại ô phía bắc thành phố Nam, bảo tôi đến xem”, Phó Vực nhấp một ngụm rượu, lại hỏi: “Thế nào, kinh doanh trường đua ngựa, có muốn thử chút không?”

Dụ Lâm Hải nói: “Cũng được”.

“Ô, đồng ý nhanh như vậy. Xem ra có việc muốn nhờ vả tôi rồi, việc gì, nói đi”.

Dụ Lâm Hải chăm chú nhìn màn đêm, giọng nói nặng nề: “Muốn nhờ cậu giúp điều tra một người”.

“Điều tra người? Đơn giản thôi. Ai?”

“Vợ cũ của tôi”.



Phó Vực phun ra một ngụm rượu, khẽ ho hai tiếng: “Điều tra vợ cũ của cậu? Người anh em tôi nói này, cậu không bị sao chứ?”

Dụ Lâm Hải lặng im, đôi môi mỏng mím chặt.

“Được rồi. Gửi ảnh cho tôi”.

“Không có”, Dụ Lâm Hải nhàn nhạt nói: “Cô ta không thích chụp ảnh”.

“Còn có người phụ nữ không thích chụp ảnh? Chắc chắn vợ cậu phải rất xấu”.

Dụ Lâm Hải nhíu mày, buột miệng nói ra một câu: “Vợ cậu mới xấu!”

Hà Chiếu ngồi ở ghế lái phụ, nghe đoạn cãi vã ấu trĩ, cạn lời nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ô, chẳng phải đã ly hôn rồi sao, còn bảo vệ vợ cũ như vậy, xem ra dư tình chưa hết”, Phó Vực không sợ chết, vẫn điên cuồng đùa cợt ở đầu dây bên kia.

Sắc mặt Dụ Lâm Hải sa sầm: “Bớt nói nhảm đi, có giúp hay không?”

“Giúp. Việc của chiến hữu thân thiết sao có thể không giúp chứ? Gửi một bản thông tin cơ bản cho tôi, tôi sẽ lập tức điều tra giúp cậu”.

Dụ Lâm Hải cúp điện thoại, gửi tư liệu vào hòm thư của đối phương.

Phó Vực nhận được tư liệu, trả lời một câu “OK”, uống cạn ly rượu, xoa xoa cánh tay đau nhức đi vào thang máy, đến thành phố Nam làm việc, anh ta đã thuê một căn phòng tổng thống ở Thủy Vân Gian nửa tháng.

Ấn số tầng xong, thang máy chuẩn bị đóng, liền bị một bàn tay chặn lại, cửa từ từ mở ra, hai vệ sĩ đi đầu, phía sau là một nam một nữ.