Một câu nói ra, mặt cảnh sát thẩm vấn lúc trắng lúc xanh, anh ta vỗ bàn.
“Nghiêm túc một chút!”
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Triệu Húc suýt chút nữa bị khói thuốc làm sặc, phun ra khói, một tiếng “ĐM” vang lên.
Anh ta nhìn về phía Dụ Lâm Hải: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc cậu không dám tin lời như vậy được nói ra từ miệng Trác Huyên đúng không? Ai ai cũng xem cô ta như thiên sứ, nhưng thật ra cô ta chính là loại gái hư hỏng!”
Dụ Lâm Hải mặt cứng ngắc, tròng mắt đen nhánh không nhiễm một chút cảm xúc.
Anh đã điều tra Trác Huyên từ lâu, nhìn thấy cô ta cùng với một vài người bạn ngoại quốc ức hiếp đồng bào Hoa Hạ, giật tóc cô gái, ép người ta quỳ xuống, tát người ta, trong miệng toàn là những ngôn từ tục tĩu…
Anh đã biết rốt cuộc cô ta là người như thế nào.
Cái gì mà tao nhã thuần khiết, tất cả đều là giả tạo.
Điều buồn cười là anh đã bị khuôn mặt này lừa dối bao nhiêu năm.
Còn vì điều này mà mất đi người phụ nữ thật lòng thương mình, cũng mất đi cơ hội duy nhất có thể giành được hạnh phúc.
Trong phòng bệnh, Bạch Lộc Dư lại ‘ĐM’ một tiếng.
“Người phụ nữ này đúng thật là! Anh thật sự muốn túm Dụ Lâm Hải qua đó, ấn đầu anh ta để cho anh ta nhìn thấy người phụ nữ anh ta yêu nhiều năm như vậy, còn vì cô ta mà ly hôn với em, cho anh ta xem cô ta thật sự là con hồ ly thế nào!”
Nam Mẫn híp mắt, mụn ruồi ở đáy mắt giống như tản ra hơi lạnh, yên tĩnh như vực sâu.
“Như vậy không ổn, hỏi cũng không được gì”.
Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Thẩm vấn như thế đối với cô ta mà nói thì quá dịu dàng, anh nhỏ, sở cảnh sát không nhốt cô ta được bao lâu đâu, sau hai mươi tư giờ sẽ phải thả người, anh phái người đến trông chừng, cô ta vừa ra liền bắt lại”.
Gương mặt hòa nhã giống như luồng khí lạnh tấn công tới: “Tự chúng ta thẩm vấn!”
Bên ngoài cửa kính, Dụ Lâm Hải chậm rãi mở miệng: “Các anh hỏi như vậy thì không hỏi ra kết quả gì đâu”.
“Đúng vậy, nếu cô ta không phải phụ nữ, tôi cũng muốn xông vào đánh cô ta một trận!”
Triệu Húc giận muốn mắng lớn.
Viên cảnh sát bên cạnh nhìn anh ta, bộ dạng chán ghét ‘Anh lại chém gió rồi’.
“Đội trưởng Triệu, đối với đàn ông, anh cũng nói như vậy”. . truyen bac chien
Triệu Húc nhíu mày: “Tôi có sao?”
Các cảnh sát rối rít gật đầu: “Anh có”.
Triệu Húc: “…”
Trong lúc mọi người đang chọc cười nhau, Dụ Lâm Hải đột nhiên xen vào: “Để tôi đi vào nói chuyện với cô ta”.
Triệu Húc khiếp sợ: “Cái gì?”
Dụ Lâm Hải chăm chú nhìn nhìn anh ta, mắt hơi lạnh: “Tôi nói, để tôi thẩm vấn”.