Bạch Lộc Dư vừa mới sắp xếp nhân viên chuẩn bị sẵn sàng ở sở cảnh sát Lộc Minh.
Chờ đến hai mươi tư tiếng, Trác Huyên đi ra, bọn họ liền tóm gọn cô ta, bắt cô ta lại!
Vừa mới cúp điện thoại, Nam Mẫn nhìn vào màn hình, cô nhíu mày: “Sao anh ta lại đi vào?”
“Ai?”
Bạch Lộc Dư tiến lên nhìn, kinh hãi trợn tròn mắt: “Tình huống gì đây? Dụ Lâm Hải sao vào được?”
Trong phòng thẩm vấn, Trác Huyên đang làm dáng vẻ khiêu gợi các cảnh sát, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Dụ Lâm Hải.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy sắc mặt cô ta liền cứng đờ.
“Anh, anh Hải…”
Trác Huyên không biết vừa rồi Dụ Lâm Hải có nghe thấy lời cô nói hay không, vẻ mặt vô cùng lo lắng, đang muốn đứng lên thì bị Triệu Húc quát một tiếng: “Ngồi xuống! Ngồi yên! Cho cô cử động à?”
“Triệu Húc?”
Trác Huyên ngập ngừng ngồi xuống: “Sao anh cũng ở đây?”
Triệu Húc lạnh mặt nhìn Trác Huyên, không nhịn được muốn nói mấy lời thô tục, nhưng vừa mở miệng, Dụ Lâm Hải liền nghiêng đầu nhìn anh ta, thấp giọng nói: “Anh em với nhau đừng làm khó cô ta. Cho tôi nói chuyện riêng với cô ta một chút”.
Giọng anh cực thấp, cực trầm, lộ ra vẻ cầu khẩn, thậm chí ăn nói có chút khép nép.
Bạch Lộc Dư trợn trừng mắt: “Dụ Lâm Hải có ý gì? Anh ta định bắt Trác Huyên?”
Nam Mẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không nói một lời.
Triệu Húc cũng trừng mắt, chỉ vào Trác Huyên phẫn nộ mắng mỏ: “Lão Dụ, cậu không bị bệnh chứ? Chỉ vì người phụ nữ như vậy mà cậu cầu xin tôi? Kiêu ngạo của cậu cả nhà họ Dụ cậu để đi đâu rồi? Còn vì cô ta mà bất hòa với gia đình, cô ta đáng không?”
Dụ Lâm Hải quay đầu nhìn Trác Huyên.
Ánh mắt đó, con ngươi sâu thẳm, vừa thâm tình, lại bất lực.
Anh nói: “Có đáng giá hay không, lời cậu nói không tính, lời tôi nói mới tính”.
“…”
Bạch Lộc Dư nổi giận: “Mẹ kiếp! Con mẹ nó buồn nôn! Anh ta chê mình bị gài bẫy không đủ thảm hay chê đầu mình chưa đủ xanh, bây giờ còn không bỏ được Trác tiểu tam này, vậy còn qua đây niềm nở gì với em?”
Nam Mẫn cau mày: “Được rồi đừng gào nữa, ồn ào chết đi được”.
Bạch Lộc Dư chỉ vào màn hình: “Nhìn dáng vẻ hèn hạ kia của anh ta đi, em không tức giận?”
“Anh ta bằng lòng không có tự trọng là việc của anh ta, em tức giận làm gì”.
Nam Mẫn làm ra vẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Em ngược lại muốn nhìn xem anh ta có thể hèn hạ đến mức nào”.
“Anh Hải…”
Trác Huyên mặt đầy cảm động nhìn Dụ Lâm Hải, nước mắt lã chã, giống như chỉ muốn lao vào trong ngực anh ôm hôn anh ngay lập tức.
Một người kiêu ngạo như Dụ Lâm Hải lại khép nép cầu xin người khác, mời thuốc người khác vì cô ta, ngoài cảm động ra, trong lòng Trác Huyên cũng sinh ra đắc ý.