Thấy chưa, cô ta biết trong lòng Dụ Lâm Hải có mình, cô ta ở trong lòng anh chiếm trọng lượng lớn như vậy, sao Nam Mẫn có thể dễ dàng rung chuyển được?
Người anh yêu nhất vẫn là cô, cũng chỉ có cô!
Triệu Húc bảo viên cảnh sát ra ngoài, còn đặc biệt dặn dò: “Tắt camera”.
Rồi căn dặn Dụ Lâm Hải: “Nói tóm tắt thôi”.
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư trong lòng lo lắng, cho rằng camera sắp tắt rồi, đang nghĩ xem có cần phái người lắp máy nghe lén không, nhưng nhìn thấy camera vẫn chưa tắt, họ đã hiểu.
Tiếng hai người nói chuyện cũng truyền ra rất rõ.
Dụ Lâm Hải ngồi xuống đối diện Trác Huyên, chậm rãi mở miệng: “Khỏe không?”
Nước mắt Trác Huyên rơi xuống, kỹ thuật diễn xuất có thể so với nữ diễn viên trong phim Quỳnh Dao.
“Anh Hải, em biết anh nhất định sẽ đến cứu em…”
Triệu Húc và Bạch Lộc Dư đồng thời mắng: “Cô biết cái đếch gì!”
Nam Mẫn chỉ lạnh lùng nở nụ cười mỉa mai khó tả.
Thật không ngờ, sống từng ấy năm còn có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Còn xuất sắc hơn nhiều so với phim truyền hình.
Dụ Lâm Hải châm một điếu thuốc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, anh cụp mắt, lúc này biểu cảm lại hiện ra vài phần yếu ớt.
Trác Huyên nhìn anh như vậy, bỗng nhiên có chút luống cuống: “Anh Hải?”
Dụ Lâm Hải vẫn cụp mắt không nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ: “Cô và hắn quen biết thế nào?”
Trong lòng hồi hộp, Trác Huyên nhìn Dụ Lâm Hải, theo bản năng lắc đầu.
“Không, không phải, em không có…”
Dụ Lâm Hải mặt đầy bi thương: “Chuyện đã phát triển đến mức này rồi, cô còn muốn lừa tôi? Trác Huyên, cô không thể cứ hết lần này đến lần khác lừa tôi được!”
Có lẽ anh đã thật sự nổi giận, có lẽ âm cuối của anh đột nhiên dâng cao hù dọa Trác Huyên, phòng tuyến trong lòng Trác Huyên không chịu nổi nữa, cô ta vội vàng mở miệng: “Không phải như vậy, em không lừa anh… Anh Hải, là anh ta, là anh Kiều đó chủ động tìm em”.
Dụ Lâm Hải làm vẻ không tin: “Hắn chủ động? Sao cô lại quen biết với người nguy hiểm như vậy?”
Anh lộ ra vẻ quan tâm, cuối cùng Trác Huyên đã không kìm lòng được, sợ anh không tin liền nói: “Thật mà! Anh Hải, em không lừa anh! Bọn em quen biết ở quán bar, hôm đó em và Nam Mẫn xảy ra chút xung đột nhỏ ở quán cafe, anh lại giúp cô ta chứ không giúp em, quả thật em rất buồn, vậy nên đã chạy đến quán bar uống rượu, kết quả suýt chút nữa bị người ta cưỡng…, là anh Kiều giúp đỡ em, sau đó em uống say nên…”
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải u ám: “Cô và hắn có quan hệ?”
“Là anh ta dụ em!”
Ánh mắt Trác Huyên tránh né, không còn sức lực để nói: “Lúc đó em uống say, ngày hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện em và anh ta ngủ chung một giường, anh ta đối xử với em rất tốt, còn vung tay hào phóng, em tưởng rằng… tưởng rằng anh không cần em, em liền theo anh ta…”