Cố Hoành đứng trước bàn làm việc, báo cáo tình hình gần đây cho bà chủ Nam Mẫn đang tựa người trên ghế.
“Tôi đã cho người đến bệnh viện hỏi thăm, đúng là chủ tịch Tần đột ngột lên cơn đau tim, cấp cứu không có tác dụng, người cũng lìa đời”.
Anh ta đặt bản chẩn đoán tử vong của Tần Văn Quân trên bàn làm việc trước mặt Nam Mẫn, cô không nhận, chỉ nhắm mắt nằm đó hỏi: “Chuyện sụp lún đó là sao?”
Cố Hoành nhận ra sự trầm thấp trong giọng nói của Nam Mẫn, lòng căng thẳng, biết boss sẽ hỏi đến chuyện này, anh ta cũng đã nghĩ ra lời giải thích hợp lý.
“Chuyện sụp lún đó là ngoài ý muốn. Thật ra chúng ta cũng đã thăm dò về công trình Nam Lĩnh đó từ trước, nền đất không đủ chắc, nơi đó cũng không thích hợp xây dưng chung cư, nên khi đấu thầu chúng ta mới không giành”.
Cố Hoành nói: “Tần Văn Quân còn tưởng ông ta lấy được một món hời lớn, sau khi trúng thầu lập tức đi tìm đội thi công xây dựng, muốn nhanh chóng thu hồi lại một số vốn, trước đó đã xảy ra tình trạng sụp lún đất, nhưng ông ta không quan tâm…”
Kết quả của việc không quan tâm chính là sụp lút trên diện rộng, các bộ ngành liên quan đã kiểm tra rồi, nói là nền không đủ chắc, nguyên liệu xây dựng không đủ tiêu chuẩn khiến cả tòa nhà sụp xuống.
Hai người chết, năm người bị thương, hậu quả nặng nề như thế, dù Tần Văn Quân không chết bất đắc kỳ tử thì cũng phải gánh vác trách nhiệm hình sự.
Nam Mẫn nghe được một lúc thì thản nhiên xua tay, chặn lời giải thích của Cố Hoành.
“Được rồi, không cần phải giải thích nhiều như thế. Tôi biết anh không phải là người xem mạng sống người khác là trò đùa chỉ vì cái lợi trước mắt”.
Người cô một tay đào tạo, nhân phẩm của anh ta thế nào, cô biết rất rõ.
Tất cả những cái bẫy mà Cố Hoành giăng ra là đủ để tập đoàn Tần Thị phải phá sản, cũng không cần tới bước đường này, chỉ có thể nói là bọn họ ác giả ác báo.
Nghe Nam Mẫn nói thế, trong lòng Cố Hoành thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khiến tập đoàn Tần Thị phá sản là chuyện nhỏ, nhưng mạng người là chuyện lớn bằng trời, anh ta theo Nam Mẫn bao nhiêu lâu, cô chấp nhận điều gì và không thể chấp nhận được điều gì, anh ta biết rõ.
Trên thương trường cạnh tranh có thể không từ mọi thủ đoạn, nhưng tất cả đều có nguyên tắc và điểm giới hạn của nó, Nam Mẫn không cho phép điều gì, anh ta sẽ không làm điều đó.
Nam Mẫn lại hỏi: “Chuyện của bà Tần là sao vậy?”
“À, đó là do tôi sắp xếp”.
Cố Hoành thành thật nói, lúc đến thành phố Bắc anh ta cũng đã nói với Nam Mẫn, bà Tần ngầm đồng ý để em trai mình cho vay nặng lãi, kết quả dính đến mạng người phải hầu tòa.
“Trước kia em trai Vương Quân của bà ta đã ôm hết tất cả mọi tội lỗi lên người mình, giúp bà Tần rút tay ra vô cùng sạch sẽ nên mới không bị bắt. Nhưng sau khi cảnh sát tiến hành điều tra thêm một bước, thì Vương Quân có đăng ký hai công ty bên ngoài, sau lưng đều có chị gái ông ta nắm giữ cổ phần, cũng chính là bà Tần, Vương Tình. Vương Quân biết mình liên quan đến án mạng sẽ bị xử bắn nên mới sợ vãi cả nước tiểu, muốn giảm hình phạt bèn sửa lời khai, nói tất cả đều do Vương Tình sai khiến mình làm”.
Cố Hoành nói: “Chuyện bà ta nắm giữ cổ phần hai công ty kia là tôi cho người điều tra ra, báo cho cảnh sát. Người bên phía Vương Quân cũng là người bên chúng ta”.
Lúc này, Nam Mẫn mới mở to mắt nhìn về phía Cố Hoành, đôi môi hơi tái khẽ mở ra.